Diệp Quân khẽ nói: "Nhưng ta lại thấy, dường như kiếm đạo và võ đạo không có gì khác nhau!"
Tiểu Tháp im lặng.
Diệp Quân cười nói: "Có thể bổ sung cho nhau, tốc độ của ta rất nhanh, nhưng hiểu biết về chiến đấu của ta lại có thiếu sót, ý thức Võ Thần có thể bổ sung điểm này. Thật ra, dù là kiếm đạo hay võ đạo, mục đích cuối cùng đều là để đánh bại đối thủ. Theo ta thấy, những đạo nào có thể đánh bại kẻ địch đều là đạo tốt!"
Tiểu Tháp không lên tiếng, không thể phản bác!
Diệp Quân khẽ nói: "Bây giờ ta chỉ mong có thể chiến đấu, sau đó dung hợp kiếm đạo và võ đạo của ta lại, sáng tạo ra một phương thức chiến đấu của riêng mình. Ta muốn theo đuổi đạo của chính mình, không bám vào bất cứ khuôn mẫu nào, phàm những thứ ta dùng đều là đạo của Diệp Quân ta!"
Lúc này, giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: "Ta thấy thiên phú của hắn hơi quá đáng rồi đấy!"
Tiểu Tháp gật đầu như búa bổ, nó đồng ý với ý kiến này.
Giọng nói bí ẩn khẽ nói: "Có lẽ hắn đã thừa kế thiên phú tu luyện của cha mẹ một cách hoàn mỹ. Với thiên phú và tâm tính này của hắn, ta tin rằng một ngày nào đó hắn có thể đạt đến trình độ của Tứ Kiếm!"
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Chúng ta vẫn phải trông nom cho tốt! Hắn rất ưu tú, nhưng còn trẻ quá, thế nên chúng ta phải để hắn chịu chút khổ cực của nhân gian, tránh về sau hắn hủy hoại tâm tính của mình, đi sai đường. Đúng vậy, phải để hắn chịu khổ, chỉ cần không chết là được!"
Giọng nói bí ẩn: "Tiểu Tháp, ngươi có mang chút tư thù cá nhân vào trong chuyện này đúng không!"
Tiểu Tháp: "..."
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng đứng lên, hắn nhìn phía xa, ở đó có một màn ánh sáng!
Đến rồi!
Nam Châu!
Ta về rồi!
Rất nhanh, Diệp Quân đã xuyên qua màn ánh sáng, tới trong một trận pháp dịch chuyển!
Căn cứ dịch chuyển của Tiên Bảo Các!
Diệp Quân vừa xuất hiện, một ông lão đã đến trước mặt hắn, ông lão nhìn Diệp Quân rồi ngẩn người ra, sau đó kinh ngạc nói: "Ngươi là Diệp Quân!"
Diệp Quân gật đầu.
Sắc mặt ông lão bỗng trở nên nghiêm trọng!
Ông ta là người của Tiên Bảo Các, đương nhiên biết được rất nhiều chuyện, lúc Diệp Quân gật đầu, ông ta bỗng trở nên cảnh giác hẳn!
Diệp Quân không để ý tới ông ta, ngự kiếm biến mất!
Diệp Quân không trở về thành Hoang Cổ mà tới phía sau thành Hoang Cổ, ở đó có một ngọn núi lớn. Nhìn ngọn núi đó, Diệp Quân phất tay áo, một thanh phi kiếm bay ra!
Vù!
Một đạo kiếm quang dài trăm trượng giáng từ trên trời xuống.