Diệp Quân lúc này cũng ý thức được, nghiệp lực đột nhiên tràn vào chính là nghiệp lực của tất cả chúng sinh...
Diệp Quân hắn đi theo Kiếm đạo Trật tự. Trật tự ràng buộc chúng sinh, chúng sinh cũng là nhân quả của Diệp Quân...
Bên ngoài.
Tân Quan và A Bồ nhìn Diệp Quân trong địa ngục đó với vẻ mặt ngưng trọng.
A Bồ trầm giọng nói: "Cậu ta... không đi tiếp được rồi."
Người đến địa ngục thì sẽ có rất nhiều nghiệp lực nhân quả của mình trên người, đã đủ khiến người này khó bước đi, chứ đừng nói đến nghiệp lực nhân quả của chúng sinh...
Tân Quan nhìn Diệp Quân, hai tay bà nắm chặt, bà không nói gì nữa, cho dù Diệp Quân đi tiếp hay không đi tiếp, đối với bà mà nói, cũng không sao cả, đi tiếp
cũng là con trai của bà, không đi tiếp cũng vẫn là con trai của bà.
Tất nhiên, bà biết con trai mình chắc chắn sẽ hiểu được đạo lý đó.
Những đạo lý này bà hiểu, nhưng bà không thể nói ra, chỉ có thể dựa vào chính hắn đi lĩnh ngộ. Chỉ có những gì hắn tự mình lĩnh ngộ mới là của chính hắn.
Trong địa ngục, những chúng sinh đó đang đè lên Diệp Quân, hắn đã không còn thở được nữa, mỗi bước tiến về phía trước, sế càng có nhiều nghiệp lực nhân
quả của chúng sinh tràn vào.
Giờ phút này hắn thật sự có chút tuyệt vọng, bởi vì hắn đã cảm nhận được nghiệp lực nhân quả của chúng sinh là vô cùng vô tận...
Trong tình huống này, bản thân hắn cũng không ngừng suy nghĩ, liệu mình có thật sự có thể mang theo chúng sinh đi tiếp được không?
Có thể không?
Hắn đang tự hỏi lòng mình.
Nếu là trước đây, hắn sẽ không chút do dự trả lời có, nhưng bây giờ hắn đã ý thức rất rõ rằng, sở dĩ hắn trả lời có không chút do dự là bởi vì chúng sinh đều không trở thành xiềng xích của hắn, không kiềm chế hẳn... Nhưng một khi chúng sinh trở thành xiềng xích của hẳn, thậm chí là... gánh nặng, liệu hắn có thể tiếp tục dẫn họ đi trên con đường này không?
Trách nhiệm!
Khi trách nhiệm không cụ thể hoá thì ai cũng cảm thấy mình có thể gánh vác. được nhưng khi trách nhiệm đã cụ thể hoá thì hắn mới phát hiện ra điều đó thực sự rất khó khăn.
Trật tự đạo!
Tín ngưỡng!
Cảm nhận được nghiệp lực nhân quả vô cùng vô tận của chúng sinh tràn đến, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy sâu thẳm trong lòng có một loại cảm giác bất lực, nghiệp lực nhân quả chúng sinh quá nặng nề, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình có lẽ không gánh nổi trách nhiệm lớn lao như vậy.
Chúng sinh!
Đó là hàng tỷ tỷ sinh Linh...
Trách nhiệm này lớn đến mức nào?
Đúng vào lúc này, hắn căn bản không có khả năng dẫn dắt tất cả chúng sinh đi tiếp...
Đúng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn. Diệp Quân quay đầu lại nhìn, là Phục Võ.
Phục Võ nhìn hắn, "Ta cùng ngươi."
Cùng nhau.
Vừa dứt lời, một phần nghiệp lực nhân quả của chúng sinh trên người hắn đột nhiên truyền về phía Phục Võ.
Diệp Quân trầm mặc.
Đột nhiên, hắn bật cười: "Ta đúng rồi, con đường này của ta không sai, khó khăn mà ta đã chịu đựng cũng không sai... Nếu không thể chịu đựng nỗi khổ của chúng sinh, chấp nhận khó khăn của chúng sinh thì Diệp Quân ta làm gì có tư
cách làm chủ chúng sinh?”
Vừa nói hắn vừa hít một hơi thật sâu nói: "Diệp Quân ta là chúng sinh, chúng sinh cũng chính là ta... Chúng sinh hãy giúp ta!"
Uỳnh!
Trong khoảnh khắc, vào lúc này, vô số chúng sinh tu luyện Quan Huyên Pháp và Thần Minh Pháp đều nghe thấy giọng nói của Diệp Quân.