Diệp Quân lập tức nói: "Con đi Khổ Môn một chuyến."
Hắn khá hứng thú với phương pháp tu hành của Khổ Môn.
Tân Quan gật đầu: "Vậy bây giờ đi luôn đi."
Diệp Quân đứng dậy, đang muốn rời đi, dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: "Tiễn ta chứ?"
Tần Quan chợt cười nói: "Ay ya, là mẹ không hiểu chuyện, ta đi, ta đi." Mặt Toại Cổ Kim hiếm hoi đỏ bừng trong giây lát.
Diệp Quân vội vàng nghiêm túc nói: "Mẹ, con không có ý đó, thật đấy, con lấy danh nghĩa của cha ra thề.”
"Nghịch ngợm."
Tân Quan đứng dậy, bà đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó nghiêm túc nói: "Hãy nhớ kỹ, chuyện lần này không phải chuyện của một mình con, là việc của tất cả mọi người, kể cả mọi người trong Dương gia và Diệp gia. Bọn họ đến đây, không phải vì con, mà là muốn bước bước cuối cùng đó, đạt đến trình độ cao hơn... Vì vậy, đừng tự mình gánh vác mọi thứ, con có hiểu ý mẹ không?"
Diệp Quân im lặng.
Tần Quan ôm vai hắn nói: "Nhớ kỹ, đây là lựa chọn của chính mọi người, tuyệt đối không phải là vì con. Mẹ cũng có lựa chọn của chính mình..."
Mắt Diệp Quân đột nhiên đỏ lên, "Mẹ, con biết, mẹ không muốn bước bước đó, mẹ là vì con."
Tân Quan nhìn hắn, "Cho dù con làm gì, mẹ đều ủng hộ con, đều sẽ..." Diệp Quân cười toe toét, "Con biết, con vẫn luôn biết."
Tân Quân gật đầu: "Các con đi trước đi."
Diệp Quân gật đầu, sau đó cùng Toại Cổ Kim đi ra ngoài.
Trong căn nhà trúc, Tân Quan ngồi trên ghế trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới lặng lẽ đứng dậy, thu dọn bát đũa...
Bên ngoài.
Diệp Quân và Toại Cổ Kim đang đi trên con đường nhỏ trong rừng tre, một cơn gió thổi qua, lá tre bay tứ tung, rất mát mẻ.
Diệp Quân nói: "Ở đây có quen không?" Toại Cổ Kim gật đầu: "Quen."
Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, đang định nói gì đó, Toại Cổ Kim lại nói: "Đây là lựa chọn của bản thân ta, không liên quan gì đến ngươi."
Diệp Quân nhìn cô, không nói gì.
Toại Cổ Kim nhìn hẳn, "Ngươi biết đấy, mẹ ngươi cũng biết lần này sẽ chết người, nhưng bà nói rất đúng, những nền văn minh tới đây, bao gồm cả người nhà của ngươi, mục đích của bọn họ là bước bước cuối cùng đó, chứ không phải vì ngươi, cho nên người đừng tự gánh lấy mọi thứ, biết không?"
Diệp Quân gật đầu: "Ừm... Nhưng ta biết, cô cũng giống mẹ ta, cô là..."
Toại Cổ Kim nói: "Không phải."
Diệp Quân bỗng nhiên nắm lấy tay Toại Cổ Kim, không nói gì nữa.
Toại Cổ Kim không phản kháng.
Hai người trầm mặc đi vào trong rừng tre, một lúc lâu sau, Toại Cổ Kim mới nói: "Có biết tại sao mẹ ngươi lo lắng không?”
Diệp Quân gật đầu: "Không biết."
Toại Cổ Kim gật đầu, trong mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng, "Tiên Bảo Các đã cạn kiệt toàn bộ sức mạnh, nhưng vẫn không thể đột phá sự phong tỏa của Ý chí tối cao. Nói cách khác, chúng ta hiện tại đối với Ngài, có thể nói là không biết một chút gì, còn Ngài có thể làm đến thế này...”
Nói đền đây, cô không tiếp tục nói nữa.
Diệp Quân đương nhiên hiểu, đối phương có thể ngăn cản bọn họ tìm hiểu Ngài, vậy có nghĩa là thực lực của đối phương...
Toại Cổ Kim nói thêm: "Ngoại trừ thời đại thượng cổ vẫn chưa biết, chúng ta đã đánh giá thời đại kỷ nguyên của chúng ta và mấy kỷ nguyên văn minh trước đó. Kỷ nguyên văn minh hiện tại của chúng ta, cộng với thực lực của Dương gia và Diệp gia, chúng ta mạnh hơn bất kỳ một kỷ nguyên văn minh nào, nhưng vấn đề là... chúng ta không biết Ý chí tối cao khi đó rốt cục đã huỷ diệt bọn họ như thế nào.... Là dùng mười phần sức mạnh, hay một phần sức mạnh?”
Trong mắt cô lại hiện lên sự lo lắng, kẻ thù chưa biết rõ mới thực sự đáng sợ. Diệp Quân nói: "Đánh một trận thì sẽ biết thôi."
Toại Cổ Kim gật đầu: "Đúng vậy."
Diệp Quân dừng lại, quay đầu nhìn Toại Cổ Kim, nhẹ nhàng chạm vào mặt
Toại Cổ Kim, nhẹ giọng nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng lo lắng. Nếu trời sập xuống, ta sẽ chống trước."
Toại Cổ Kim nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân nói: "Ta đi đây."
Toại Cổ Kim đột nhiên nói: "Đừng để mình quá mệt."
Diệp Quân dừng bước, hắn trầm mặc một lát, nói: "Ta muốn thiết lập một trật tự trong toàn vũ trụ. Nhưng bây giờ, toàn bộ vũ trụ đang gặp nguy hiểm, Diệp Quân ta nên vì toàn bộ vũ trụ mà chiến đấu, ta sẽ làm nhiệm vụ của mình.”
Nói xong, hắn biến thành một đạo kiếm quang, biến mất ở cuối chân trời.
Toại Cổ Kim nhìn kiếm quang biến mất trên bầu trời, hồi lâu không nói gì.
Rất nhanh, Diệp Quân đã đến Khổ Môn. Ngay khi hắn đến Khổ Môn, một ông lão liền xuất hiện trước mặt hắn, người đó không ai khác chính là môn chủ hiện tại của Khổ Môn: A Bồ.
A Bồ mỉm cười nói, "Diệp công tử."
Diệp Quân cũng biết thân phận của đối phương, vì thế hơi cúi đầu nói: "Bái kiến tiền bối."
Thấy Diệp Quân khách khí như vậy, trong mắt A Bồ hiện lên thiện ý, nói: "Không cần khách khí như vậy, đi theo ta."
Vừa nói, ông ta vừa dẫn Diệp Quân đến một vùng đất hoang, mà trước mặt bọn họ có sáu cánh cổng.
A Bồ nói: "Sáu cửa tượng trưng cho sáu cấp độ khó. Khó nhất là cấp địa ngục, ngươi..."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!