Tuy rằng tất cả các lỗi sai này đều là của Phong Ma huyết mạch, nhưng hắn vẫn quyết định tha thứ cho Huyết Mạch Phong Ma .
Huyết mạch Phong Ma: "..."
Cuối cùng, hắn cũng không biết mình lên giường bằng cách nào.
Sau khi tiến vào ổ chăn, hẳn đã cảm nhận được một cơ thể mềm mại tựa vào trên người hắn.
Diệp Quân: “.....”.
Đầu Từ Chân nhẹ nhàng cọ cọ cằm hắn: “Ngủ đi”. Nói xong, nàng đã thật sự ngủ thiếp đi.
Thấy Từ Chân đã đi vào giấc ngủ, Diệp Quân hơi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười, những ý nghĩ lung tung lúc trước giờ phút này đã biến mất sạch sẽ.
Hắn nhẹ nhàng ôm Từ Chân, hai mắt chậm rãi nhắm lại.....
Cứ như vậy, hai người ôm nhau ngủ.
Núi Phạm Tịnh, lúc này đang là vào hạ, thời tiết bắt đầu nóng bức hơn, nhưng người đến du lịch vẫn rất nhiều.
Trong một căn phòng đại điện.
Một cô gái vội vã chạy vào: “Sư phụ..”.
Cách đó không xa, một tên đàn ông mặc đạo bào đang quét rác bất mãn nhìn cô gái: “Ngươi nha đầu này, sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, sau này muốn..".
Cô gái tên là Thúc Mệnh, nàng ấy trực tiếp cắt đứt lời nói của người đàn ông mặc đạo bào: “Sư phụ, ta phát hiện một người có số mệnh cực kì mạnh mẽ, đến
đây, ta cho người xem một chút..”.
Nói xong, nàng ấy vội vàng bắt đầu diễn tả, theo những gì mà nàng ấy diễn tả, ở trước mặt nàng ấy, hiện ra một số đồ vật hơi mơ hồ.
Mà khi người đàn ông mặc đạo bào nhìn thấy, mí mắt đột nhiên nhấp nháy, hắn ta vội hỏi: “Ngươi sao có thể xem được số mệnh này?”
Thúc Mệnh nói: “Không phải là Chân tỷ của ta đang đợi một người đó sao? Ta bèn xem cho tỷ ấy một chút, không ngờ rằng tỷ ấy phải đợi người có số mệnh mạnh mẽ như thế, sư phụ, số mệnh của hắn ta so với của người còn mạnh hơn!”
Người đàn ông mặc đạo bào: “.....".
Thúc Mệnh càng nói càng hưng phấn: “Sư phụ, ta thật sự chưa bao giờ gặp người có số mệnh mạnh mẽ như thế, nhưng mà, ta phát hiện một vấn đề, đó chính là số mệnh này của hắn ta được chia làm hai giai đoạn, khoảng thời gian của giai đoạn thứ nhất là số mệnh vô địch, tuyệt đối sẽ không chết, nhưng bây giờ...... số
mệnh của hắn ta giống như mất đi chút gì đó, cho nên, số mệnh của hắn ta.....”.
Người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên ngăn cản những lời mà nàng ấy định nói tiếp, hắn ta nhìn Thúc Mệnh: “Đến cả cái này mà ngươi cũng xem được?”
Thúc Mệnh gật đầu: “Được chứ!”
Người đàn ông mặc đạo bào có hơi nghỉ ngờ: “Ngươi xem như thế nào?”
Thúc Mệnh nói: “Dựa theo cuốn sách xem số mà người cho ta đó, ta dựa vào cách xem trong đó... đơn giản thôi mà”.
Sắc mặt của người đàn ông mặc đạo bào đột nhiên trở nên cực kì kỳ quái, con mẹ nó... hẳn ta đúng là cực kì bất ngờ, nha đầu này lại có thể tính được số mệnh của tên ngốc kia.
Bởi vì ở thời điểm hiện tại, người có thể xem được số mệnh của tên ngốc kia, hơn nữa còn xem rõ ràng như thế, cũng chỉ có mấy người, mà nha đầu này, vừa mới bắt đầu học xem số mà thôi.
Đây đúng thật là....nhân tài kiệt xuất. Nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông mặc đạo bào đầy sự nghỉ ngờ, Thục Mệnh nghi ngờ hỏi: “Sư phụ? Người sao vậy?”
Người đàn ông mặc đạo bào nói: “Ngươi giúp sư phụ xem xem, sư phụ có chết không”.
Thục Mệnh chớp chớp mắt: “Cái này.... không hay lắm?” Người đàn ông mặc đạo bào cười nói: “Không sao, ngươi cứ xem xem”.
'Thúc Mệnh đang xem nhưng người đàn ông mặc đạo bào lại ngăn cản nàng ấy, khuôn mặt nàng ấy nghi hoặc nhìn hắn ta.
Người đàn ông mặc đạo bào sau khi im lặng một lát, nói: “Nha đầu, ta và ngươi vốn vô duyên, nhưng bởi vì ngươi tâm thiện, lúc ấy ta lại không hề nghĩ nhiều như vậy, cho nên thu nhận ngươi làm đệ tử, lúc ấy cũng chỉ là nghĩ giúp ngươi có sức mạnh tự bảo vệ mình ở hệ Ngân Hà này, cuộc sống tốt một chút, nhưng bây giờ... Tóm lại, ngươi phải nhớ kỹ lời nói tiếp theo của ta”.
Thúc Mệnh nghi ngờ: “Sư phụ, người..”.
Người đàn ông mặc đạo bào trực tiếp ngắt lời nàng nói: “Thứ nhất, không được xem số của tên ngốc kia nữa... Cũng chính là số mệnh của người mà Chân tỷ của ngươi đang chờ, lần này ngươi sở dĩ có thể sống sót, một nửa nguyên nhân là bởi vì ngươi không có ác ý, là người có cử chỉ và tấm lòng lương thiện, còn có một nửa nguyên nhân là do vị Chân tỷ kia của ngươi... Tóm lại, ngươi có thể sống sót, tất cả đều là bởi vì ngươi lương thiện hơn người khác”.
Thúc Mệnh sững sờ.
Người đàn ông mặc đạo bào tiếp tục nói: “Đương nhiên, sư phụ biết, ngươi vừa tiếp xúc với nghề này, rất nhiều thứ đối với ngươi mà nói đều là những điều xa lạ, bây giờ ta sẽ dạy ngươi bài học đầu tiên, nhớ kỹ, nhất định phải có lòng kính trọng với những nhân quả và những số phận của bất cứ người nào mà ngươi xem, bởi vì ngươi xem càng nhiều, bản thân dính vào nhân quả cũng lại càng nhiều... Còn có, vĩnh viễn không thể xem về số phận của mình, vĩnh viễn!”
Thúc Mệnh khó hiểu nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào: “Tại sao?”
Người đàn ông trầm giọng nói: “Người xem số mà tự xem số của mình, sẽ rơi vào một vòng tuần hoàn nhân quả vĩnh viễn không có điểm cuối, cái này, ngươi về sau sẽ từ từ hiểu được. còn nữa, không nên dễ dàng can thiệp nhân quả của người khác, bởi vì có nhiều lúc, trong trường hợp thực lực của ngươi không đủ, ngươi can thiệp vào nhân quả của người khác, phải nhận lấy nhân quả của người khác... Đơn giản mà nói, thiên cơ không thể dễ dàng hoặc là nói, đi tiết lộ cho những người đáng giá nhận được, người không đáng giá, để cho bọn họ tự sinh tự diệt, hiểu không?”
Tuy rằng Thúc Mệnh không hiểu lắm nhưng vẫn gật đầu, vì nàng ấy biết người sư phụ đứng trước mặt này muốn tốt cho nàng ấy.
Người đàn ông mặc đạo bào gật đầu: “Ta cho ngươi bản “Đại Đạo Mệnh Thuật” kia, bên trong không chỉ có có pháp xem số, còn có một số thuật của đạo pháp, bình thường ngươi cũng phải tu luyện nhiều, người xem số nếu chỉ biết xem số, không biết đánh nhau, đó là kẻ không có tiền đồ đấy, hiểu không?”
Thúc Mệnh gật đầu: “Vâng vâng”.
Người đàn ông mặc áo đạo bào mỉm cười: “Bây giờ ngươi đã xuất sư, đi đi”. Thúc Mệnh hơi do dự, rồi mới hỏi: “Sư phụ, chúng ta còn gặp lại nhau không?” Người đàn ông mặc đạo bào cười nói: “Không cưỡng cầu”.
Sau khi Thúc Mệnh im lặng hồi lâu rồi đột nhiên nàng ấy quỳ xuống, dập đầu ba cái với người đàn ông mặc đạo bào một cách cung kính, sau đó mới đứng dậy rời đi.
Người đàn ông mặc đạo bào nhìn Thúc Mệnh đang rời đi: “Nha đầu, sư phụ không biết nói như vậy với ngươi là chuyện tốt hay là chuyện xấu... Nhưng mà chỉ cần ngươi giữ vững niềm tin, luôn luôn lương thiện, sư phụ tin rằng ngươi sẽ nhận được sự báo đáp.
Đúng lúc này, có một người đàn ông đi vào đại điện.
Người đến là Vô Biên Chủ.
Vô Biên Chủ một tay kẹp điếu xì gà, tay trái cầm bình rượu, ông ấy cười nói: “Đã một khoảng thời gian không gặp rồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!