Diệp Quân không thể tin được nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn nhanh chóng thu lại Thanh Huyên Kiếm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Hắn lại nhìn thế giới hư vô trước mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, đây rốt cục là sự tồn tại gì?
Tiểu Tháp đột nhiên nói: "Để ta thử xem." Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: "Tháp Gia, ngươi có chắc không?” Tiểu Tháp nói: "Ừm."
Diệp Quân lấy Tháp Gia đưa ra, rất nhanh, Tháp Gia lại cũng bắt đầu tan biến từng chút một.
“Mẹ kiếp!" Tháp Gia nhanh chóng tự thu lại, "Mẹ kiếp..."
Diệp Quân nhìn vùng đất hư vô trước mặt, trong mắt tràn đầy nghỉ hoặc, "Đây rốt cục là nơi nào..."
Tiểu Tháp run rẩy nói: "Mẹ kiếp, ta lại tụt hậu rồi." Tiểu Hồn đột nhiên buồn bã nói: "Ta lại cùng một cấp độ với Tháp Gia." Tiểu Tháp: "......"
Tiểu Hồn cười khúc khích, "Tháp Gia, ý ta là bây giờ chúng ta là huynh muội khổ sở rồi."
Tiểu Tháp nhẹ nhàng thở dài: "'Khó khăn quá."
Diệp Quân trầm giọng nói: "Nơi này không bình thường..."
Vừa nói, hắn vừa từ từ đưa tay ra, khi hắn đưa tay vào thế giới hư vô đó, tay phải của hắn đột nhiên biến mất với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, điều đáng sợ nhất là, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn đều biến mất vào lúc này.
Diệp Quân rút tay lại, tay hắn lại lập tức trở lại bình thường.
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào vùng đất hư vô, trâm tư không nói lời nào, không biết đang nghĩ đến điều gì, đồng tử hắn đột nhiên nheo lại thành hình mũi kim.
Thế là, hắn lại đưa tay vào thế giới hư vô đó, hắn nhìn chằm chằm bàn tay của chính mình dần dần biến mất...
Và ngay khi những ngón tay sắp biến mất hoàn toàn, hắn rút tay lại.
Hắn nhìn ngón tay của mình, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy... Thì ra là vậy..."
Tiểu Tháp nói: "Cái gì?"
Diệp Quân đang định nói——
Uỳnh uỳnh!
Đúng lúc này, một tiếng động lớn kinh khủng đột nhiên truyền đến từ khu vực lôi kiếp phía sau hắn, Diệp Quân quay người lại, từ trong khu vực lôi kiếp phía sau hắn, từng đạo khí tức đáng sợ không ngừng tuôn ra.
Diệp Quân thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn thật sâu vào thời không hư vô, sau đó cầm kiếm đứng dậy, biến mất ở nơi xa.
Diệp Quân xuyên qua khu vực lôi kiếp, lúc này, Vô Biên Chủ xuất hiện ở bên cạnh hắn, trên người ông ta loé lên vài tia sấm sét, ông ta lấy ra một điếu thuốc, đặt lên tia sấm sét trên người để châm thuốc, sau đó rít một hơi, “Có phát hiện ra cái gì không?”
Diệp Quân nói: "Đi trước đã."
Vô Biên Chủ gật đầu, hai người xoay người rời đi, chùm lôi quang đỏ như máu cũng không đuổi theo.
Trên đường đi, Vô Biên Chủ trầm giọng nói: 'Không có đường sao?”
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy."
Vô Biên Chủ cau mày, "Làm sao có thể... "
Diệp Quân nói: "Có rất nhiều khả năng, hoặc là căn bản không có thời địa thượng cổ, hoặc là thời đại thượng cổ đã hoàn toàn bị xóa bỏ, hoặc là thế giới hư
vô kỳ thực là một con đường..."
Vô Biên Chủ im lặng một lát rồi nói: "Quay về trước đã, chuyện này phải để mẹ ngươi điều tra. Chúng ta suy đoán như vậy cũng không có ý nghĩa gì."
Diệp Quân gật đầu: "Ừm."
Vô Biên Chủ nhìn Diệp Quân, "Ngươi muốn đi Hệ Ngân Hà?” Diệp Quân nói: "Đúng vậy."
Vô Biên Chủ mỉm cười nói: "Ta đi cùng ngươi."
Diệp Quân gật đầu: "Được."
Vô Biên Chủ nói: "Ngươi đi nói chuyện với mẹ ngươi trước đi, xong rồi thì nói cho ta biết."
Diệp Quân gật đầu.
Rất nhanh, cả hai rời khỏi dòng sông thời gian và xuất hiện trên tinh không rộng lớn.
Tân Quan đứng đó chờ bọn họ. Vô Biên Chủ nói: "Các ngươi trò chuyện đi, ta đi làm chút chuyện." Nói xong ông ta quay người biến mất vào nơi xa.
Diệp Quân đi tới trước mặt Tân Quan, nói ngắn gọn cho Tân Quan chuyện xảy ra trên dòng sông thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!