Hai người rời khỏi học viện, đi ra đường bên ngoài. Khu ổ chuột ngày nay đã trải qua rất nhiều thay đổi, bởi vì ở đây có giá trị thương mại, không ít tông môn thế gia đã định cư ở đây, bắt đầu cải tạo nơi đây, còn một số người nghèo ở đây
cũng bắt đầu làm nghề buôn bán nhỏ, cuộc sống ngày càng tốt hơn.
Mọi người dọc đường đều chào hỏi Nam Tiêu, có thể nhìn ra là bọn họ kính trọng Nam Tiêu từ tận đáy lòng.
Nam Tiêu dẫn Diệp Quân đến một quán rượu nhỏ, chủ quán nhìn thấy Nam Tiêu, lập tức đi ra chào đón, hưng phấn nói: "Thầy Nam Tiêu, hôm nay ngài muốn
uống gì?"
Nam Tiêu cười nói: "Mang cho chúng ta hai bình “Thanh Diệp”, xào cho chúng ta mấy món ăn kèm."
"Được!" Chủ quán vội vàng nói: "Ngài chờ một chút."
Nói xong, anh ta quay người chạy về phía bếp, vừa xắn tay áo vừa chạy, rõ ràng là muốn đích thân xuống bếp.
Diệp Quân và Nam Tiêu tìm một chỗ ngồi bên cửa sổ và ngồi xuống. Nam Tiêu nhìn Diệp Quân, "Diệp huynh, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Diệp Quân kể ngắn gọn về những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
Khi nghe tin Tang Mi đã hy sinh mạng sống của mình để trấn áp Đại Đạo Bút chủ nhân, sắc mặt Nam Tiêu đột nhiên tái nhợt, "Thần Minh, cô
Diệp Quân không nói gì.
Nam Tiêu khẽ lắc đầu: "Chưa từng nghĩ trong khoảng thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy... Kế tiếp huynh có kế hoạch gì?"
Diệp Quân nói: "Xây dựng lại trật tự Thần Minh."
Nam Tiêu nhìn Diệp Quân, "Diệp huynh, theo như ta biết, huynh có một trật tự Quan Huyên. Huynh không dung hợp trật tự Thần Minh vào trật tự Quan Huyên sao?"
Diệp Quân lắc đầu, "Không."
Nam Tiêu có chút nghi hoặc.
Diệp Quân không giải thích nhiều, hắn nói: "Ta muốn xây dựng lại trật tự văn minh Thần Minh, Nam huynh, huynh tới làm thần tướng đi!"
Thần tướng!
Một chức quan do hắn mới sáng lập ra, phụ trách nội chính văn minh Thần Minh.
Nam Tiêu lắc đầu.
Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"
Nam Tiêu quay đầu nhìn ra ngoài đường, nhẹ giọng nói: "Người dân ở đây cần ta."
Diệp Quân nói: "Trở thành Thần tướng, huynh có thể làm nhiều việc hơn cho bọn họ.”
Nam Tiêu nói: "Ta biết, nhưng ta vẫn muốn ở lại đây..." Diệp Quân im lặng.
Nam Tiêu mỉm cười nói: "Ta ở đây cũng có thể làm việc cho văn minh Thần Minh, không phải sao?”
Thấy y đã hạ quyết tâm, Diệp Quân cũng không cưỡng cầu, gật đầu nói: "Vậy thì làm một chức vụ nhàn rỗi đi, đó là làm đặc sứ Thần Minh, thay Thần Minh đi tuần thị nhân gian, chức quan cao hơn, có thể tiền trảm hậu tấu.”
Nam Tiêu cười nói: 'Được được, ta thích cái này, ha ha!"
Diệp Quân cũng cười.
Lúc này, ông chủ đích thân bưng bát đĩa trên tay chạy tới, cẩn thận đặt bát đĩa lên khay trên bàn, sau đó lần lượt đặt hai bình rượu lên khay trước mặt Diệp. Quân và Nam Tiêu, mỉm cười: "Thầy Nam Tiêu, vị công tử đây, hai vị dùng ttự nhiên, nếu cần thì cứ dặn dò.”
Nam Tiêu cười nói: "Đa tạ."
Ông chủ vội vàng nói: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn, thầy Nam Tiêu đến tiệm của chúng ta là vinh dự của chúng ta... Ta không làm phiền hai vị nữa, hai vị dùng thoải mái...”
Nói xong, anh ta rút lui.
Hai người bắt đầu uống rượu và trò chuyện rất nhiều, hai người nói rất rất nhiều, về tương lai của khu ổ chuột, cũng nói đến tương lai của toàn bộ nền văn
minh Thần Minh, cuối cùng, là tương lai của toàn bộ vũ trụ...
Cả hai đều không dùng thần lực để kiềm chế rượu nên chỉ trong chốc lát mặt họ đỏ bừng, nói chuyện cũng không ngần ngại nữa, cái gì cũng nói...
Không biết bao lâu sau, Diệp Quân đột nhiên thở dài: "Lần trước khi uống rượu nói chuyện như vậy, vẫn là ở vũ trụ Quan Huyên... cùng một người huynh đệ của ta... Ồ đúng đúng, hắn tên là. "Phương Ngự, Nam huynh, về sau nếu có cơ hội,
chúng ta có thể cùng nhau uống rượu nói chuyện..."
Gương mặt Nam Tiêu cũng đỏ bừng, cười nói: "Được, đến lúc đó, cùng nhau uống rượu, cùng nhau rửa chân...
Lời vừa dứt, cả hai đều im lặng. Tiêu rồi!
Hai người lén lút nhìn xung quanh, cũng may mắn thay, lúc này trong quán rượu không có ai, nên cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau rồi cười lớn.
Uống được ba hiệp, Diệp Quân đứng dậy chuẩn bị rời đi. Nam Tiêu đột nhiên Diệp huynh."
Diệp Quân quay lại nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đang nhìn hắn, "So với những gì huynh đã làm với khu ổ chuột, những gì ta làm thực ra không đáng kể, nhưng bây giờ, ta lại đạt tới Thần Minh Cảnh... ...Ta rất xấu hổ......"
Diệp Quân đi tới trước mặt y, đánh y một quyền, "Nói nhảm cái gì đấy? Ta đi đây. Nói xong hắn quay người rời đi.
Ở phía sau, Nam Tiêu nhìn bóng dáng Diệp Quân rời đi, trong lòng thầm nói: "Diệp huynh, Nam Tiêu ta bằng lòng nghe theo trật tự của huynh."
Các người dân của khu ổ chuột coi Nam Tiêu là Thần Minh, mà Nam Tiêu lại coi Diệp Quân là Thần Minh, không liên quan đến điều gì khác, chỉ vì bọn họ đều có lý tưởng và mục tiêu giống nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!