Đông Hoang Chủ từ từ quay lại nhìn Diệp Quân, cười nhẹ nói: “Không hổ là người Thần Minh nhìn trúng, đúng là khiến cho người ta ngạc nhiên, lại có thể đột phá chính mình trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, khiến kiếm pháp của mình cũng gần đến trình độ đột phá. '
Diệp Quân nhìn Đông Hoang Chủ, không nói gì, trong mắt có tỉnh thần chiến đấu mạnh mẽ.
Đông Hoang Chủ nhìn thấy ý chí chiến đấu trong mắt Diệp Quân, nhưng cũng chỉ mỉm cười, sau đó nhìn về phía đám người Thanh Khưu, "Chẳng trách trước đây. Đại Đạo Bút Chủ thận trọng như vậy, thì ra đều là người từng tham gia trận chiến lên trời...”
Thanh Khưu rõ ràng không có hứng thú với Đông Hoang Chủ. Bà đi đến chỗ Diệp Quân và nói: "Chúng ta cũng nên đi rồi."
Diệp Quân bây giờ đã thực sự trưởng thành, bọn họ cũng có thể thật sự yên tâm rồi.
Diệp Quân nói: "Thanh Khưu cô cô, mọi người..."
Thanh Khưu cười nói: "Có phải rất muốn biết bọn họ đang làm gì đúng không?”
Diệp Quân gật đầu.
Thanh Khưu nhìn Nhị Nha đang đứng ở một bên, Nhị Nha ôm Tiểu Bạch đi tới, cô liếm liếm kẹo hồ lô, "Chúng ta đang đánh nhau ở một nơi, nơi đó có một người rất hung hãn, ngươi có muốn đến không?”
Diệp Quân bỗng nhiên tò mò: "Nơi nào?"
Nhị Nha nói: "Vũ trụ nguyên thủy."
Diệp Quân hỏi: "Đó là nơi nào?”
Nhị Nha cười toe toét, "Đó là một nơi rất thú vị, mẹ ngươi cũng ở đó."
Diệp Quân bỗng nhiên có chút kinh ngạc: "Mẹ ta cũng ở đó?”
Nhị Nha gật đầu, "Mẹ ngươi đã làm ra rất nhiều thứ kỳ lạ cổ quái, ngoài ra, còn làm cho ngươi rất nhiều bảo bối tốt..."
Nói tới phần sau, mắt cô bé sáng bừng lên...
Tiểu Bạch mở to mắt, trong lòng rất hưng phấn, đối với cô bé, đồ của cháu trai chính là của cô.
Diệp Quân
Thanh Khưu đột nhiên cười nói: "Với thực lực hiện tại của con, cũng có thể đi, nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ."
Diệp Quân nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu mỉm cười nhìn hắn.
Diệp Quân im lặng.