Phía xa, Kiếm Chủ Nhân Gian dừng bước chân, ông ấy trầm mặc một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Chuyện nhà họ An, ngươi thấy thế nào?”
Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Diệp Quân mặt không chút biểu cảm: “Nhà họ An có hai Võ Thần, lại còn là họ hàng với tiền bối, ta có thể thấy thế nào được nữa đây?”
Kiếm Chủ Nhân Gian cười nói: “Tất cả những kẻ tham gia vây giết Diệp Quân của nhà họ An lần này, giết hết không tha, không được vào luân hồi, tất cả trẻ con của nhà họ An đưa tới tổng viện thư viện học tập, trong vòng một nghìn năm, không được nhận bất kỳ chức quan nào tại thư viện!”
Nghe vậy, sắc mặt của An Vũ Quân phía bên cạnh trắng bệch như tờ giấy, sau đó xụi lơ trên mặt đất, mặt như tro tàn.
Xong rồi!
Nhà họ An hoàn toàn xong rồi!
Lúc này, ánh mắt của Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn về phía An Vũ Quân: “Nơi này Thiên Đạo ở đâu!”
Ầm!
Đột nhiên, thời không trước mặt Kiếm Chủ Nhân Gian nứt ra, một hư ảnh bước ra bên ngoài, hư ảnh từ từ quỳ xuống.
Kiếm Chủ Nhân Gian bình tĩnh nói: “Nhốt thần hồn của người này vào trong ngục Thần Chiếu, gánh lấy nỗi khổ muôn đời, không được luân hồi!”
Hư ảnh vội vàng gật đầu, lúc này, An Vũ Quân đột nhiên run giọng nói: “Viện trưởng, tiên tổ nhà họ An ta...”
Kiếm Chủ Nhân Gian liếc nhìn An Vũ Quân: “Nếu như ngươi không phục thì gọi tiên tổ tới đánh ta đi!”
Mọi người: “...”
Sắc mặt An Vũ Quân xám như tro tàn.
Thiên Đạo không chần chừ thêm nữa, dẫn theo An Vũ Quân đang thất thần biến mất khỏi vị trí.
Thứ chờ đợi ông ta chính là nỗi khổ vô tận nơi địa ngục!
Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên nhìn về phía Lục Hiên, thấy Kiếm Chủ Nhân Gian nhìn tới mình, Lục Hiên khiếp sợ tới cực điểm.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Là nội bộ thư viện xảy ra vấn đề!”
Kiếm Chủ Nhân Gian gật đầu: “Có vấn đề là bình thường!”
Diệp Quân nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, ông ấy cười nói: “Cơ hội hiếm có, đi theo ta đi!”
Nói xong, ông ấy lại liếc nhìn Tịch Huyền: “Cô gái cũng đi theo luôn!”
Tịch Huyền gật đầu: “Vâng!”
Ba người bước về phía xa!
Lúc này, giọng nói của Kiếm Chủ Nhân Gian đột nhiên vang lên giữa đất trời: “Giải tán đi!”
Giải tán!