Luồng sức mạnh của Chiêm Tông vẫn chưa đến gần Tang Mi và Tiểu Nhiễm thì đã biến mất tăm.
Chiêm Tông sửng sốt, ngay sau đó tay phải của gã cách một khoảng tóm lấy Tang Mi, một bàn tay hư ảo bao bọc Tang Mi và Tiểu Nhiễm, nhưng Tang Mi và Tiểu Nhiễm vẫn đứng đó, không hề hấn gì.
Đồng từ Chiêm Tông co rụt: “Cô...”
Lúc này gã nhận ra người phụ nữ trước mặt này không phải là người tầm thường...
Tang Mi nhìn gã, cười nói: “Sao ngươi lại đột nhiên chạy đến bắt ta thế? Ồ, là vì tiểu kiếm tu đó sao? Chắc chắn là ngươi muốn bắt ta, sau đó uy hiếp hắn...”
Chiêm Tông nhìn chằm chằm Tang Mi, lòng dấy lên sự đề phòng: “Cô là ai?”
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Ta là... đồng bọn của kẻ Tiết Độc”.
Chiêm Tông đã cảm giác được có gì đó không ổn, gã nhìn chằm chăm Tang Mi, lập tức rời khỏi hậu trường: “Thần Minh sẽ bỏ qua cho đám Tiết Độc các ngươi...
“Thần Minh?”
Tang Mi chớp mắt: “Ta sợ quá”.
Chiêm Tông:
Chiêm Tông xoay người chạy đi, lúc này gã nhận ra có thể gã không phải là đối thủ của người phụ nữ này, vẫn nên chạy trước thì hơn.
Thấy Chiêm Tông bỏ chạy, Tiểu Nhiễm quay sang nhìn Tang Mi: “Tỷ tỷ, hắn chạy rồi...
Tang Mi bật cười: “Muội nhìn xem”.
Tiểu Nhiễm quay đầu lại nhìn, không biết từ bao giờ mà Chiêm Tông vừa bỏ chạy đó lại xuất hiện ở đây.
Tiểu Nhiễm sửng sốt.