Mục tu nữ nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, đến Thần Châu trước”. Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Ngọc bội màu vàng tím đó của các cô là gì thế?”
Mục tu nữ nói: “Năm đó lúc còn nhỏ Chủ đã tặng nó cho ba bọn ta, mỗi người một miếng. Sở dĩ bọn ta tin ngươi là sứ giả Thần Minh là vì khí tức trong ấn Thần Minh của ngươi giống hệt khí tức trong ngọc bội của bọn ta”.
“Thì ra là thế”.
Diệp Quân gật đầu, một lúc sau hắn và hai người phụ nữ ra khỏi Tiểu Tháp.
Tông Tín ở bên ngoài nói: “Này nhóc, ngươi dám đến Thần Châu thật... có phải ngươi quên ngươi là giả mạo rồi không?”
Diệp Quân nhìn tận cuối đường hầm thời không, khẽ nói: “Tiền bối không hiểu... đây là có người lật ván bài ngửa với ta”.
Tông Tín: “...”
Khu dân nghèo ở thành Nam Chúng Thần.
Trong lớp, Nam Tiêu cầm một cuốn sách cổ trên tay, chắp hai tay sau lưng nhẹ nhàng đi lại trong lớp, thầm đọc: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công...”
Đám trẻ bên dưới đọc theo: “Kiên định với chí hướng, phải phấn đấu, cố gắng hết mình, cho dù việc lớn hay nhỏ ắt sẽ thành công...”
Nam Tiêu để sách xuống, cười nói: “Tan học”. Đám trẻ con lập tức reo hò lên, rồi chạy ra khỏi phòng học.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Nam Tiêu bật cười...
Trước một căn nhà dân, Tang Mi và Tiểu Nhiễm đang trồng rau, Tang Mi dùng cuốc đào một cái hố, Tiểu Nhiễm ném một nắm hạt giống vào đó, hai người phối hợp rất ăn ý.
Một lúc sau, Tang Mi để cuốc xuống, nhìn luống rau trước mặt, mỉm cười nói: “Tiếc là ta không thể đợi bọn mày lớn lên”.
Tiểu Nhiễm ở một bên cười nói: “Tỷ tỷ, cùng lắm thì nửa tháng nữa đám rau này có thể lớn rồi...”
Tang Mi khẽ cười xoa đầu cô bé, sau đó nói: “Còn nhớ bài vè tỷ đã dạy muội không?”
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Nhớ chứ”.
'Tang Mi nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, mặt hiện lên vẻ yêu thương: “Trên đời này, trước đây có rất nhiều người khốn khổ, họ nói thế giới này không công bằng, muốn thay đổi nó, sau đó, sau khi nắm quyền, họ lại dần quên đi những khốn khổ mà họ phải trải, họ bắt đầu coi chúng sinh như nô lệ và tận hưởng mọi thứ... Rất nhiều người giết rồng không phải vì họ muốn một thế giới tốt đẹp hơn mà vì họ muốn trở thành con rồng đó...”
Vừa rồi cô ta kéo Tiểu Nhiễm đi về phía đằng xa: “Nhóc con, “con đường của thánh nhân là lương thiện và biết vừa đủ”, sau này đừng quên những vất vả mà muốn đã từng chịu...”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!