Giết người thì phải nhổ cỏ tận gốc, không được để lại hậu họa!
Thế nên, hôm nay ông ta muốn giết cả người chống lưng cho Diệp Quân!
Diệp Quân đứng phía xa nhìn kiếm Hành Đạo trong tay mình, lúc này đây, hắn bỗng thấy kiếm Hành Đạo trở nên mơ hồ!
Hắn cật lực lắc đầu, hắn biết, lần này có lẽ hắn không xong rồi!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi Thương Lan, tia kiếm khí Kiếm Chủ Nhân Gian để lại gần ngay trước mắt, nhưng lúc này hắn đã hết cách thật rồi.
Hắn đã dốc hết sức mình rồi!
Diệp Quân bỗng nhếch miệng cười, nụ cười này khiến máu tươi trong miệng hắn trào ra ngoài.
Hắn không hề cảm thấy không cam tâm!
Vì hắn biết, ở thế giới này, rất nhiều lúc, không phải ngươi cứ cố gắng là nhất định sẽ có kết quả!
Phía xa, An Vũ Quân nhìn Diệp Quân, tay phải ông ta dần siết chặt, ông ta chợt xông về phía trước khiến không gian vặn vẹo, cùng lúc đó vô số sức mạnh không gian khủng bố không ngừng cuốn về phía Diệp Quân!
An Vũ Quân nhìn Diệp Quân chòng chọc, thầm đề phòng!
Ông ta vẫn đang kiêng dè nữ kiếm tu váy đỏ như máu trong lời đồn!
Phía xa, Diệp Quân nhìn An Vũ Quân đang xông tới, hắn dần khép mắt lại, siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay!
Chờ chết sao?
Không thể nào!
Dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, hắn cũng sẽ không chờ chết! Chờ chết và chiến đấu đến chết khác nhau lắm!
Bấy giờ, Diệp Quân bỗng mở trừng mắt ra, đâm một kiếm tới.
Vù!
Đây là nhát kiếm cuối cùng của hắn!
Nhát kiếm này chém ra, toàn thân hắn nứt nẻ, vô số tia máu phun ra!
Ầm!
Nhát kiếm này chém nát sức mạnh không gian khủng bố của An Vũ Quân kia, nhưng cùng lúc đó, cơ thể Diệp Quân cũng bay vút ra phía sau, bay những hơn trăm trượng mới rơi xuống đất.
Ầm!
Mặt đất chấn động kịch liệt, máu tươi không ngừng trào ra.
Diệp Quân nhìn lên bầu trời, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ. Lúc này, trên trời, bỗng một dung nhan tuyệt trần xuất hiện!
Là Nạp Lan Ca!
Tay phải Diệp Quân chầm chậm giơ lên, muốn nói gì đó nhưng máu đã ọc ra khiến hắn không tài nào nói được.
Thấy ánh mắt của Diệp Quân, mọi người đều nhìn lên trời, nhưng ở đó không có gì cả.