Khi đi theo Diệp Quân và Cổ Bàn vào thành, Hề Trọng không khỏi quay lại nhìn Quân U với vẻ nghiêm trọng trong mắt.
Quân U thì lại nhìn Diệp Quân khi nhớ lại hành động vừa rồi của hắn. Chiêu hàng. Đúng là thủ đoạn bỉ ổi!
Ba người kia vừa đặt chân vào thành thì các siêu trận pháp đã lập tức khởi động, bảo vệ bốn phương tám hướng.
Vô số cường giả ở khắp nơi bay lên cao, tỏa đi về mọi hướng. Chỉ viện!
Vào khoảnh khắc lựa chọn Diệp Quân, Hề Trọng đã biết mình hiện nay không thể bảo vệ hắn, vì vậy phải hiệu triệu tất cả những ai trung thành với Thần Minh đến giúp.
Tuy văn minh Thần Minh đã bị hai vị Thần Châu kia kiểm soát, nhưng vẫn còn rất nhiều người trung thành với Thần Minh, ví dụ như các Tu nữ được Thần Minh nuôi lớn, một lòng hướng về Thần Minh cho đến chết.
Đây cũng là lý do ông ta đứng về phía Diệp Quân.
Nếu người khác nói Diệp Quân là đặc sứ thì Hề Trọng còn nghi ngờ, nhưng người nói lại là các Tu nữ lại do chính Thần Minh nuôi nấng.
Làm sao có thể nhầm được?
Đây cũng là một canh bạc mạo hiểm, nhưng Hề Trọng đã không còn lựa chọn khác. Hoặc là Diệp Quân, hoặc là bên trên, nếu đã vậy thì sao không chọn cái trước cho rồi? Nếu hắn thật sự là đặc sứ thì ông ta thắng chắc, còn không thì... thì càng đáng sợ!
Không phải do Thần Minh tạo ra mà đã nghịch thiên thế này, chỉ e rằng thế lực chống lưng cho hắn...
Khó lòng tưởng tượng. Cũng không dám tưởng tượng. Phải liều mạng thôi!
Hề Trọng không ngừng phát hiệu lệnh cho các cường giả trong Thần Minh Điện ra ngoài, khởi động mấy nghìn siêu đại trận lơ lửng chen kín khắp bầu trời.
Sau đó lại phái người trong thành di tản để không ngộ hại khi đại chiến nổ ra.
Những người đó vốn đã cảm thấy có điều gì bất ổn, nay có lệnh của Hề Trọng thì không chút chần chừ mà tháo chạy.
Bên ngoài. Quân U nhìn tòa thành Nam Minh Thần Đô với ánh mắt tĩnh lặng như nước. Không có gì phải gấp cả.
Ván cờ này chỉ vừa bắt đầu thôi.
Trong thành.
Hề Trọng lập tức cho Diệp Quân và Cổ Bàn đi trị thương, cung cấp cho họ một nơi tu luyện đồi dào linh khí và thánh dược từ Thần Minh Điện.
Hai giờ sau, thân xác Diệp Quân đã lành lặn trở lại, thần hồn bị thương nặng cũng đã khôi phục.
Trong tay hắn cầm một bình ngọc màu vàng có hai viên đan được đỏ tía, là thần dược do Hề Trọng đưa cho. Nó không chỉ giúp hắn khôi phục nhanh mà còn tích tụ dược hiệu trong cơ thể, lần sau nếu bị thương thì sẽ tự động kích hoạt hiệu quả chữa trị liên tục.
Có nó trong tay, sức mạnh của hắn tăng lên ít nhất hai phần.
Bỗng thấy Hề Trọng mặt đầu u sầu bước vào.