Tu nữ cầm đao cong chậm rãi xoay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn cô ta, hắn không nói gì, hắn biết quyền quyết định không nằm trong tay mình.
Phải xem Tu nữ cầm đao cong này tin hẳn hay tin Mộ Dung.
Lúc này, Tu nữ cầm đao cong đột nhiên xòe tay trái ra, Diệp Quân biết ý của cô ta nên đưa ấn Thần Minh sang.
Tu nữ cầm đao cong nhìn ấn Thần Minh trong tay, một lát sau, cô ta nói: "Hơi thở của... Chủ”.
Hơi thở của Chủ! Rõ ràng cô ta chọn tin Diệp Quân.
Nghe thế, sắc mặt của Mộ Dung ở phía xa lập tức sầm xuống, lúc này đây, ông ta đang đối mặt với lựa chọn khó khăn, một là thần phục Diệp Quân, hai là...
Thần phục? Tất nhiên ông ta không muốn!
Với cừu hận giữa Diệp Quân và Trung Chúng Thần Điện, Diệp Quân há có thể buông tha cho bọn họ?
Hôm nay thả hắn đi, tức là thả hổ về rừng.
Nhưng nếu không thần phục... Thì phải đối mặt với Tu nữ cầm đao cong này.
Phía xa, Diệp Quân nhìn sự do dự bất định trong mắt Mộ Dung thì lập tức hiểu ông ta đang nghĩ gì, hắn nhíu mày lại, ông ta dũng cảm đến thề sao? Ngay cả Tu nữ cầm đao này cũng không sợ.
Trong lòng hắn bắt đầu âm thầm đề phòng.
Đây là địa bàn của Trung Chúng Thần Điện, ai biết đối phương còn lá bài tẩy kinh khủng nào hay không chứ?
Tu nữ cầm đao nhìn chằm chằm Mộ Dung, ánh mắt bình tĩnh. Xung quanh là sự yên tĩnh đáng sợ.
Mà lúc này, ánh mắt của những cường giả Trung Chúng Thần Điện ở đây nhìn Mộ Dung đều thấp thoáng hoảng sợ, lão đại đang định làm gì?
Vị trước mắt này là Tu nữ Thần Minh đó! Như vậy thì sao đánh được! Tim của mọi người đều nhảy đến cổ.
Ngay lúc nỏ đã giương dây, Mộ Dung đột nhiên nở nụ cười: "Tu nữ cứ tự nhiên”.
Ánh mắt của Tu nữ Thần Minh thu lại, quay sang nhìn Diệp Quân, ra ý hỏi dò. Diệp Quân nói ngay: "Đến Thần Minh Điện".
Ở bên ngoài thế này rõ ràng là không an toàn.
Tu nữ Thần Minh khẽ gật đầu, cô ta cầm đao cong nhẹ nhàng vạch nhẹ thời không trước mặt Diệp Quân, một khe hở thời không đột nhiên xuất hiện.