Mộ Dung gật đầu: “Ta chưa từng phủ nhận công ơn dưỡng dục của ông ta, trong lòng ta, ông ta vẫn giống như cha ta vậy, nhưng, điều đó không hề ảnh hưởng đến việc ta giết ông ta.”
Tông Tín nheo mắt lại, sát ý lóe lên, tay phải ông ta từ từ nắm chặt lại.
Mộ Dung cười nói: “Tông Tín, ngươi xem Trung Chúng Thần Điện bây giờ thực lực và địa vị đã vượt xa ban đầu, sự thực chứng minh, ta thích hợp làm Thần Điện Chủ hơn so với ngươi và ông ta. Đúng rồi, chẳng bao lâu, ta sẽ đi tới Thần Minh Điện... trở thành người đầu tiên trong Trung Chúng Thần Điện làm chủ Thần Minh
Điện. Tông Tín bật cười: “Có lẽ ngươi không còn cơ hội nữa rồi.”
Mộ Dung nhìn Tông Tín: “Ngươi ở thời kì đỉnh phong còn không phải là đối thủ của ta, huống chỉ ngươi hiện giờ thành thế này...”
Vừa nói, ông ta nhìn Diệp Quân ở sau lưng Tông Tín, cười nói: “Nghĩ lại thì chỗ dựa của ngươi hẳn là tên kiếm tu này.”
Hắn và Tông Tín xuất ra cùng một môn phái, tất nhiên có thể nhìn ra những gì Diệp Quân học được không phải là do Tông Tín truyền thụ.
Mộ Dung đánh giá Diệp Quân, cười nói: “Phải nói rằng, sự xuất hiện của thiếu niên kiếm tu này thực sự khiến ta có phần bất ngờ, vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ báng bổ bình thường, nhưng lại không ngờ hẳn lại lại xuất chúng như vậy, Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, chẳng qua là muốn để cho Trung Chúng Thần Điện ta gánh nhân quả của việc giết hắn...”
Nói đến đây, ông ta cười nói: “Tông Tín, ta ngược lại có phần tò mò về lai lịch của hắn rồi.”
Tông Tín không để ý tới Mộ Dung, quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh: “Cảm thấy thế nào rồi?”
Diệp Quân hít một hơi thật sâu, lúc này, thân xác hắn đã hồi phục, hắn nhìn một đám cường giả Trung Chúng Thần Điện ở phía xa xa: “Còn có thể chiến.”
Tông Tín cười nói: “Được.”
Vừa nói, ông ta mở lòng bàn tay ta, một luồng sáng vàng đột nhiên chìm vào trán Diệp Quân.
Ầm!
Trên người Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một bộ giáp màu vàng nhạt, bộ giáp không biết do vảy gì chế tạo thành, toàn thân có màu vàng nhạt, sóng gợn lăn tăn, bóng loáng như gương.
Diệp Quân có phần kinh ngạc.
Tông Tín nói: “Đây là một bộ Thần minh khí, tên là giáp Huyền Quy, được chế tạo từ mai của thánh thú “rùa Huyền Kim”, là sư phụ năm đó tặng cho ta...”
Diệp Quân vội nói: “Đa tạ tiền bối trao tặng...”
“Cái gì trao tặng?”
Tông Tín trừng mắt nhìn Diệp Quân: “Con mẹ nó cái này ta cho ngươi mượn, không phải là tặng ngươi đâu. Sau khi kết thúc trận chiến, ngươi phải trả lại cho ta”
Diệp Quân: “... Tông Tín thực sự đau trứng, ông ta có hơi sợ Diệp Quân rồi.
Người này mặc dù là kiếm tu, nhưng lại khác với những kiếm tu mà ông ta từng gặp trước đó. Những kiếm tu trước đó, đa số đều rất chính trực ngay thẳng...
Tông Tín nhìn Mộ Dung ở phía xa xa, huyền khí truyền âm: “Lát nữa đánh nhau, ngươi đừng tử chiến, nghĩ cách chuồn đi.”
Diệp Quân cả kinh nói: “Vậy tiền bối thì sao?” Tông Tín đáp: “Ta có cách có thể đi.” Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.
Nếu như không có Mộ Dung, hắn còn tin tưởng Tông Tín, nhưng sau khi Mộ Dung xuất hiện, hắn biết, hai người bọn họ hôm nay đều không chạy thoát nổi.
Tông Tín nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nghĩ cách ngăn bọn chúng lại... Ngươi sống càng có ý nghĩa hơn ta.”
Diệp Quân nhìn Tông Tín, Tông Tín cười nói: “Mục tiêu lúc trước của ta là lật đổ Chúng Thần Điện, nhưng ta biết, cả đời này ta sẽ không làm được, mà ngươi, nhất định là có thể làm được, vậy nên... Nếu như ta chết rồi, ngươi có thể bảo đại bá ngươi giúp ta sống lại không?”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đại bá ta hình như không biết khiến người ta sống lại.”
Tông Tín có phần khiếp sợ, ông ta nhìn Diệp Quân chốc lát: “Ta thu lại những lời ta vừa nói, chúng ta nên cùng nhau chống đỡ đi!”
Diệp Quân: “...
Tông Tín nhìn về Mộ Dung ở phía xa xa, cười lớn nói: “Mộ Dung, tới tới, để ta xem thử những năm nay ngươi có tiến bộ không.”
Dứt lời, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay ra, chỉ thấy thế giới hư vô này trở lên hư ảo trong suốt.
Thấy vậy, sắc mặt của cường giả Trung Chúng Thần Điện đều trở lên nghiêm túc, thực lực của Tông Tín thực sự đáng sợ, cường giả cảnh giới Chủ Thần bình thường đứng ở trước mặt ông ta, căn bản không phải là đối thủ.
Mà lúc này, Mộ Dung lại đột nhiên bật cười: “Tông Tín, đối thủ của hai người các ngươi không phải là ta.”
'Tông Tín cau mày.
Mộ Dung nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nam Chúng Thần Điện cố ý thả hắn đi, muốn Trung Chúng Thần Điện ta đối kháng với thế lực sau lưng hắn. Mặc dù ta không sợ, nhưng ta cảm thấy hoàn toàn không cần phải như vậy, vì vậy... ta đã báo lại với Thần Minh Điện về tình hình liên quan đến kẻ báng bổ Diệp Quân này, lúc này...”
Vừa nói, ông ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xa xăm, hai mắt khế nheo lại: “Đến rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!