Ai nấy đều kinh hãi khi nhìn thấy hai loại kiếm ý xuất hiện.
Có nghĩa là tên kiếm tu này tu hai loại kiếm đạo, mà cái thứ hai còn mạnh hơn cái thứ nhất.
Đúng là siêu thiên tài! Ánh mắt Quân U hình Diệp Quân không có lấy một chút dao động.
Kiếm của Quan Kiếm vừa lao tới, Diệp Quân vung ý kiếm về trước, khiến hai loại kiếm ý phóng ra.
Uuul Tiếng kiếm minh lảnh lót thiên hà. Ruỳnh!
Hai bên như hai ngọn núi lửa đồng thời phun trào, kiếm khí phun ra từng đợt như sóng.
Các cường giả dưới Chủ Thần đều bị sóng xung kích đẩy lui. Kiếm khí liên tục phun ra từng đợt không dứt, nơi hai người kia va chạm đã
thành biển kiếm khí, mà họ vẫn không ngừng chiến đấu, lại đẩy ra hàng loạt tia kiếm khí.
Các cường giả dưới Chủ Thần vội vã lùi lại, không dám đứng mũi chịu sào. Quân U vẫn đứng lại bên các Chủ Thần, hai mắt dán vào biển kiếm khí. Một cường giả Chủ Thần đứng cạnh cô ta thở dài: “Kiếm đạo của người này
thật đáng sợ, cả hai loại đều đã đại thần, không hề kém cảnh giới Chủ Thần. Tinh vực Chủ Thần từ khi nào xuất hiện thiên tài thế này?”
Tiêu Uyên thấp giọng đáp: “Hắn đến từ vũ trụ khác”.
Cường giả kia quay lại hỏi: “Từ nơi khác ư?"
Tiêu Uyên gật đầu.
Người kia nói: “Không ngờ có nơi nào khác sinh ra được yêu nghiệt bực này”.
Hai mắt Tiêu Uyên bừng bừng sát khí: “Tuyệt đối không thể để hắn sống”.
Cường giả kia gật đầu: “Hắn mà sống thì sẽ thành đại họa cho Chủ Thần Điện. Tất cả tập trung vào, một khi hắn có dấu hiệu bỏ chạy thì lập tức ra tay, không được cho hắn cơ hội”.
Ai nấy rơi vào im lặng.
Những lời này còn có ý nghĩa là một khi Quan Kiếm có dấu hiệu thua trận thì tất cả phải tiến lên.
Vấn đề là kiếm tu kia thắng được Quan Kiếm sao? Vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
Bên trong biển kiếm khí, không ngừng có hai luồng kiếm quang đan chéo vào nhau, mỗi lần va chạm đều tạo ra sóng xung kích mạnh mẽ.
Trận chiến đã hấp dẫn sự chú ý của các cường giả trong tinh vực, nhưng khi những người này vừa thấy người của Chủ Thần Điện thì lập tức rời đi.
Ruỳnh!
Một tiếng nổ đinh tai vang lên khi đám mây kiếm khí dâng cao mấy trăm nghìn trượng. Hai bóng người liên tục thối lui, xé nát biển kiếm khí.
Diệp Quân dừng lại, ngưng tụ ra ý kiếm từ hai loại kiếm ý Vô Địch và Trật Tự, quanh người là kiếm ý dâng trào như sóng thần.
Quan Kiếm cũng lơ lửng trên không, áo choàng phấp phới, kiếm thế ùa ra quanh người. Không như Diệp Quân, kiếm đạo của gã vô cùng kinh khủng, mang đến cảm giác bị áp bách.
Gã lộ vẻ hưng phấn tột cùng: “Không ngờ kiếm đạo Trật Tự có thể phát triển thành như vậy, đúng là bất ngờ. Nhưng năng lực của ngươi thì không thể làm điều đó, hẳn là còn có đồng bọn...”
Gã càng trở nên phấn khích.
Nếu có thể hốt trọn ổ đám này thì đúng là lập công lớn rồi!
Quan Kiếm bèn bước tới: “Ta không chơi với ngươi nữa. Kiếm tu, mở to con mắt ra xem cái gì gọi là kiếm đạo tối cao này!"
Gã khép hai ngón tay lại: “Khởi!"
ÙùI
Tiếng kiếm minh vang lên khi ba thanh kiếm trong chiếc hộp sau lưng gã phóng lên cao. Ba màu sắc tím, vàng, đen của chúng đại diện cho ba loại Kiếm Đạo khác nhau, đồng loạt lao tới với kiếm khí kéo dài vạn trượng.
Giữa đường, ba thanh kiếm hợp lại làm một.
Uỳnh!
Kiếm thế kinh khủng quét sạch bốn phía.
Mấy cường giả Chủ Thần ở xa cũng bị nó đẩy lùi.
Bọn họ hốt hoảng nhìn nhau, sau đó như biết chuyện này sắp sửa kết thúc. mà đồng thời nhìn sang bên kia.
Diệp Quân tuyệt đối không ngăn được chiêu này!
Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, khi ba thanh kiếm kia chỉ còn cách vài chục trượng thì bất ngờ thả chậm tốc độ. Đến khi những người khác hoàn hồn thì chúng đã dừng lại tại chỗ.
Quan Kiếm thốt lên: “Ngươi... sao có thể áp chế thời gian?!"
Một thanh kiếm đã lao tới.