Chủ Thần thường trực Chử Lăng đi vào một gian đại điện tĩnh lặng. Cung kính hành lễ với cái ghế trống duy nhất trong đó.
Một ông lão mặc thần bào, tay cầm Tiểu Tháp bước ra từ thiền điện. Điện chủ Nam Chủ Thần Điện: Chiêm Tông.
Chử Lăng lại hành lễ càng cung kính hơn, thấp giọng nói: “Đúng như Điện chủ nghĩ, y lựa chọn dẫn Diệp Quân bỏ chạy”.
Chiêm Tông đặt Tiểu Tháp lên bàn, nhấc bút lên bắt đầu vẽ.
Chử Lăng vẫn im lặng khom lưng.
Chiêm Tông lên tiếng: “Nói ta nghe suy nghĩ của ngươi”.
Chử Lăng: “Điện chủ làm gì cũng đúng”.
Chiêm Tông cười: “Ngươi như vậy là không tốt đâu”.
Chử Lăng suy nghĩ một hồi: “Trung Chủ Thần Điện lần này làm to chuyện, mặt ngoài là nhằm vào Diệp Quân, thật ra là nhắm đến Nam Chủ Thần Điện. Họ muốn nuốt trọn chúng ta”.
Chiêm Tông gật đầu: “Tiếp đi”.
Chử Lăng: “Điện chủ, thuộc hạ có điều không hiểu. Họ chỉ thiếu một cái cớ, vì sao chúng ta lại phải cho?”
Chiêm Tông: “Ngươi sai rồi”. Chử Lăng nhíu mày.
Cây bút trong tay Chiêm Tông di chuyển nhanh hơn: “Cho dù có cái cớ này hay không, họ cũng sẽ nhằm vào chúng ta”.
Chử Lăng vẫn tỏ vẻ hoài nghi.
Chiêm Tông: “Nếu là trước kia khi ta chưa bị thương, họ còn sẽ có điều cố ky, không dám trắng trợn như vậy. Nhưng kể từ đó về sau, họ đã không còn e dè gì nữa, cho dù lần này không có Diệp Quân thì cũng sẽ tìm cách khác để tấn công
Nam Chủ Thần Điện chúng ta”.