Chử Lăng quay đầu nhìn Nam Tiêu, Nam Tiêu đột nhiên nhận lấy lệnh bài, gật đầu: “Được.”
Chử Lăng hài lòng gật đầu: “Đi đi.” Nam Tiêu cung kính hành lễ, sau đó lui xuống.
Chử Lăng nhìn sâu về phía Nam Tiêu lui xuống, không biết là đang nghĩ gì.
Bên trong căn phòng, Nam Tiêu nhấc ly rượu lên hướng về phía Diệp Quân: “Diệp huynh, ta kính ngươi một chén.”
Diệp Quân liếc nhìn Nam Tiêu, cũng nâng ly rượu lên, hai người một hơi uống cạn.
Nam Tiêu đặt ly rượu xuống: “Diệp huynh, xin lỗi, là ta dẫn ngươi tới đây, nhưng lại không ngờ sự việc sẽ trở lên như vậy...”
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không liên quan gì đến ngươi, có nhân ắt có quả, đây là việc của riêng ta.”
Nam Tiêu trầm mặc, không nói gì. Diệp Quân hỏi: “Bên trên sai ngươi tới giết ta sao?” Nam Tiêu vẫn không tiếp lời.
Diệp Quân đứng dậy, hắn đi tới bên cạnh Nam Tiêu, khế vỗ lên vai y: “Huynh đệ, ngươi đừng khó xử, ta sẽ tự mình đi tìm bọn họ...
Vừa nói, hắn vừa đi ra phía ngoài cửa.
Mà lúc này, Nam Tiêu đột nhiên giữ hắn lại.
Diệp Quân dừng bước.
Nam Tiêu đứng dậy, lấy từ trong lòng ra một quyển trục đặt vào tay Diệp. Quân, quyển trục lập tức nổ ra một luồng ánh sáng rực rỡ, bao trùm lấy Diệp Quân.
Trận pháp dịch chuyển!
Hơn nữa còn là một trận pháp dịch chuyển đạo khí cực phẩm!
Diệp Quân cau mày, Nam Tiêu nhìn hắn thật sâu: “Diệp huynh, đừng phản kháng, ta biết ngươi lo lắng cho ta, ngươi yên tâm, ta sẽ không có chuyện gì đâu, sau khi ngươi ra ngoài... nhớ phải thật bảo trọng!”
Dứt lời, Diệp Quân đã hoàn toàn biến mất.
Bên ngoài thành.
Quan Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, một lát sau, ông ta cười lên: “Tốt, tốt, ha ha...”
Dứt lời, ông ta đã biến mất không thấy đâu.
Quân U ngẩng đầu lên nhìn thời không sâu thẳm, sau đó xoay người rời đi.
Bên trong thành, cửa phòng mở ra, Mục chủ thần bước vào trong phòng, ông ta nhìn Nam Tiêu ngồi trước bàn rượu uống rượu một mình, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, sau đó nói: “Nam Tiêu bao che kẻ báng bổ, phản bội Thần Minh, từ giờ phút này trở đi, tước đoạt Thần chủng, phế bỏ tu vi, giáng làm dân thường, vĩnh viễn không được thu nhận...”
Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay ra, một ngọn lửa trực tiếp đi vào giữa trán Nam Tiêu.
Tịnh hỏa! Khoảnh khắc Tịnh hỏa đi vào trong trán Nam Tiêu, Thần chủng trong cơ thể y lập tức run rẩy kịch liệt, sau đó biến mất từng chút một, đồng thời, từng tia sáng
màu vàng nhạt từ trong cơ thể y tràn ra ngoài rồi tan biến.
Nam Tiêu nắm chặt hai tay lại, mặt mũi vặn vẹo, chịu đựng nỗi thống khổ khó dùng lời để diễn tả được này, nhưng y lại không hề kêu lên một tiếng.
Chẳng mấy chốc, Nam Tiêu giống như một đống bùn nhão ngã xuống đất, hơi thở thoi thóp.
Giờ phút này, Thần chủng trong cơ thể y đã hoàn toàn bị Tịnh Hỏa thiêu hủy, tu vi cũng bị loại bỏ sạch sẽ, hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế...
Một lát sau, Nam Tiêu bị ném ra khỏi phủ đệ T¡ Mệnh... Mưa to trút xuống.
Ở cửa, Lão Kỷ và một đám người Tư Pháp Điện Nam Chúng Thần Điện nhìn Nam Tiêu ở trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp.
Giờ phút này, Lão Kỷ đã thay thế Nam Tiêu trở thành Ti Mệnh Quân mới, cai quản phủ T¡ Mệnh.
Lão Kỷ cùng một đám chủ sự của phủ T¡ Mệnh chỉ lặng lẽ quan sát Nam Tiêu ở trong mưa lớn phía xa xa, không có một ai chịu vươn tay ra giúp đỡ.
Bọn họ đều rõ ràng, Nam Tiêu xong đời rồi.
Lúc này ra tay giúp đỡ, mặc dù có thể có được cái danh nhân nghĩa, nhưng lại có thể mang đến cho mình tai họa ngút trời.
Không đáng!
Không chỉ như vậy, việc hiện giờ bọn họ cần làm là nhanh chóng nghĩ cách phủi sạch quan hệ với Nam Tiêu, để tránh bị liên lụy...