Ràng buộc!
Diệp Quân trầm giọng nói: “Nhưng trước giờ thế giới này đều kính trọng cường giả”.
Tang Mi gật đầu: “Đúng vậy, từ xa xưa đã như vậy, hơn nữa bất kỳ nền văn minh nào trong vũ trụ đều có thuộc tính văn hóa này... Đây là thuộc tính văn hóa cặn bã khó loại bở”.
Diệp Quân nói: “Cô nương cũng nghĩ nên hạn chế cường giả?”
Tang Mi cười nói: “Tất nhiên, chẳng hạn như hôm nay ta tùy hứng sử dụng sức mạnh của mình để giết một người không đáng chết, nếu có một ngày gặp được người mạnh hơn ta, hắn cũng sẽ tùy hứng như thế, nhưng hắn thấy ta thì cảm thấy không vui, sau đó lại giết ta... Vừa nghĩ thế, ta thực sự cảm thấy khó chịu”.
Diệp Quân khẽ cười, hỏi: “Thế gian này có người có thể giết cô nương sao?” Đây là đang thăm dò.
Tang Mi nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Trước đây thì không có..."
Diệp Quân sửng sốt.
Tang Mi quay sang mỉm cười với hắn, cô ta giơ nắm đấm lên: “Lúc ta tức giận thì hung dữ lắm đấy”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi cười nói: “Đùa thôi, thật ra ta không giỏi đánh nhau, cũng chưa từng đánh nhau”.
Diệp Quân gật đầu, không hỏi gì thêm, còn hỏi nữa thì không phải phép lắm.
Đi được vài bước, Diệp Quân bỗng nói: “Tang Mi cô nương, cô nghĩ nếu muốn hạn chế cường giả thì nên hạn chế thế nào?”
Tang Mi nói: “Đơn giản nhất là thiết lập hệ thống pháp luật, để pháp luật hạn chế. Tất nhiên, điều này vẫn chưa đủ, vì luật pháp là do con người tạo ra, người nắm giữ luật pháp có thể lạm dụng “quyền lợi” của mình, thế nên vẫn cần thiết lập một nền văn hóa đạo đức hoàn toàn mới, đâu là đạo đức, đâu là vô đạo đức, vạch ra một ranh giới đỏ cho lương tâm của họ, để họ tự ràng buộc bản thân. Nói một cách đơn giản, pháp luật là tuyến phòng thủ cuối cùng của đạo đức con người, nếu một người vượt qua khỏi lương tâm đạo đức của mình, vi phạm pháp luật thì người đó sẽ chết”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Người nắm giữ luật pháp?”
Tang Mi ý tứ sâu xa nói: “Ai nắm giữ pháp luật? Thật ra chính là người sáng lập trật tự, một người không thể ràng buộc bản thân thì có tư cách gì mà ràng buộc người khác?”
Diệp Quân trầm tư không nói gì.
Tang Mi nói tiếp: “Một người thiết lập trật tự phải vượt qua khảo sát về nhân cách và đạo đức, nếu bản thân người này không có nhân cách và đạo đức mà lại muốn yêu cầu người khác tôn trọng nhân cách và đạo đức, thế chẳng phải là tán hươu tán vượn đó sao?”
Diệp Quân trầm ngâm, ở thời đại của ông nội, con người phải tàn nhãn thì mới có thể sống sót, thế nên ông nội rất tàn nhẫn. Nhưng thời đại đang tiến bộ.
Bây giờ nhà họ Dương họ nắm quyền, nếu Diệp Quân hắn làm dụng quyền lợi...
Nghĩ đến đây, hắn bỗng giật mình, vì hắn chợt nhận ra, những hạn chế mà Tang Mi nói đến không chỉ là hạn chế người khác, mà chắc hản là hạn chế chính mình.
Ngay lúc này Tang Mi bỗng nói: “Đại bá của ngươi có mạnh không?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ, mạnh lắm”.
Tang Mi cười nói: “Một kiếm đạo cực cao tất nhiên sẽ rất mạnh, nhưng nếu †a nói cho ngươi biết, nếu ngươi thiết lập trật tự mới, mà trật tự này thật sự khiến chúng sinh tin phục, ngươi sẽ còn mạnh hơn ông ta, ngươi có tin không?”
Diệp Quân nhìn Tang Mi, Tang Mi mỉm cười nhắc: “Tin phục”.
Diệp Quân híp mắt: “Ý cô là nếu có một ngày ngay cả đại bá ta cũng rất tin phục trật tự mà ta thiết X
Tang Mi gật đầu: “Trật tự mạnh thật sự không chỉ là con dân của ngươi tin tưởng, mà đối thủ mạnh nhất của ngươi cũng phải công nhận”.
Diệp Quân chậm rãi siết chặt tay lại, hơi phấn khích nói: “Làm cho đối thủ mạnh nhất của ta tin phục... có ngày như thế sao?”
Tang Mi nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói: “Có lẽ thế”. Phải nói là Diệp Quân khá kỳ vọng, trong lòng hắn, đối thủ mạnh nhất chắc.
chăn là chủ nhân Bút Đại Đạo, nếu chủ nhân Bút Đại Đạo cũng tin tưởng mình, có lẽ hắn thật sự có thể đánh cha mình một trận...
Tang Mi nói tiếp tục: “Nguyên tắc và pháp luật là cốt lõi trong trật tự của ngươi, thế nên ngươi phải hiểu rằng điều ngươi thực sự muốn làm là phải không cho ai trên thế giới lớn hơn hai chữ này, cho dù ngươi có quyền lực lớn đến đâu cũng không được lớn hơn “pháp”, dù thực lực mạnh đến mấy cũng không được: lớn hơn “nguyên tắc”.
Diệp Quân hít một hơi thật sâu nói: “Cô nương, sau khi nghe cô nói, ta mới nhận ra rất nhiều vấn đề của mình. Trước đây, ánh mắt của ta luôn hướng về tương lai, chẳng hạn như chủ nhân Bút Đại Đạo, cha ta, ông nội ta, đại bá của ta... Ta chưa bao giờ dừng lại để nhìn lại bản thân và trật tự của mình, giờ nghĩ lại, trước đây ta đúng thật là hơi ngây thơ”.
Tang Mi lắc đầu: “Không thể nghĩ như vậy, mỗi người đều có tuổi trẻ, bất kỳ ai khi còn trẻ cũng đều rất ngây thơ, đừng lấy quá khứ của mình để trừng phạt bản thân ở hiện tại, cũng đừng để mình hối tiếc vì sự ngu ngốc và ngây thơ trong quá khứ, vì điều đó không thể thay đổi được. Cho dù ngươi có quay lại quá khứ, với những hiểu biết và nhận thức của mình lúc đó, ngươi vẫn sẽ đưa ra những lựa chọn “ngu ngốc”, “trẻ con” như trước thôi”.
Diệp Quân gật đầu: “Nắm chặt hiện tại, đi đến tương lai”.
Tang Mi cười nói: “Đúng thế, ngươi cố lên, ta xem trọng ngươi đấy”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!