Chủ cửa hàng cười nói: “Cô nương thật là tinh mắt! Đây là viên Thất Thải Đạo. Thạch, chí bảo của văn minh Phù Linh, bên trong có bảy loại sức mạnh Đại Đạo”.
Ông ta thao thao bất tuyệt như đang ca tụng viên đá lên hàng đệ nhất. Diệp Quân chen vào hỏi: “Ông mới nói nó không thể vỡ sao?"
Ông chủ cười đáp: “Chính xác!"
Diệp Quân: “Ta có thanh kiếm mệnh danh vô địch, ông muốn cá không?”
Ông chủ bày ra vẻ đề phòng: “Công tử à, người làm ăn ít nhiều gì cũng có chút phóng đại, đừng tưởng là thật chứ”.
Ông ta có lòng tin vào sản phẩm của mình nhưng đây là nơi đầm rồng hang hổ, còn chưa đến mức tin rằng hàng mình bán là vật quý nhất, vì vậy còn lâu mới chịu đánh cược.
Tang Mi lại nói: “Viên đá rất đẹp, nhưng trong bảy sức mạnh Đại Đạo kia chỉ có một là đại viên mãn, sáu cái còn lại chỉ ở giai đoạn đầu, lại còn được hình thành từ ý chí của Thần mà không phải tự tu luyện ra. Đại Đạo kiểu này không có ý nghĩa”.
Ông chủ cả kinh: “Cô nương tinh mắt! Thất lễ rồi!"
Tang Mi cười: “Ý tưởng của người này rất hay, dung hợp Đại Đạo của mình với Thần vật để trở nên mạnh hơn, nếu thành công thì có thể tăng lên mấy lần. Nhưng rõ ràng là đã thất bại, vì ngay cả Đại Đạo tự tu luyện ra cũng tràn đầy tì vết, không được hoàn chỉnh, nên dung hợp cũng thành vô nghĩa. Chưa kể đây là minh chứng cho việc người này đã đi nhầm đường, nguy hiểm vô cùng”.
Diệp Quân nhận ra sắc mặt ông chủ dần trở nên khó coi. Không cần nghĩ cũng biết ông ta chính là chủ nhân của viên đá.
Một hồi sau, ông chủ bỗng thi lễ: “Đúng là gặp phải cao nhân. Cảm ơn tiền bối đã chỉ điểm”.
Tang Mi cười: “Chỉ thuận miệng nói thôi”. Rồi quay sang Diệp Quân: “Chúng ta đi”. Hai người rời khỏi.
Ông chủ kia chần chừ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không làm quen để tránh thất lễ.
Tang Mi dẫn Diệp Quân đi đến tầng cao nhất, cũng là đắt tiần nhất đại điện. Dọc đường đi, Diệp Quân cũng đã có chút hiểu biết về cấp bậc của Thần vật. 'Trên Đế Khí là Đạo Khí, tức những thứ đã tự minh lập nên Đại Đạo, chứa ý chí
Đại Đạo. Đạo Khí giống như một phân thân được tạo thành khi dung hợp Đại Đạo. của bản thân và Thần vật và giao phó sinh mệnh cho nó.
Đạo Khí. Chính là Thần vật của riêng bản thân.
Nếu đưa cho người khác vậy thì đối phương sẽ sử dụng được sức mạnh Đại Đạo của ngươi.
Nó chia làm ba cấp là phổ thông, cực phẩm và truyền thuyết.
Viên đá bảy màu kia là cấp thấp nhất, còn nếu bảy Đại Đạo bên trong đều do bản thân luyện ra và luyện tới viên mấn thì sẽ thành cực phẩm.
Đạo Khí cấp truyền thuyết thì khí linh bên trong cũng phải tới viên mãn, thật sự rất hiếm gặp. Đại Đạo viên mãn tương đương với cường giả có cánh Thần màu vàng như Nam Tiêu, được xem như những người đứng đầu Chúng Thần Vực.
Trên Đạo Khí lại có Mệnh Khí, lại càng hiếm thấy.
Chủ nhân của nó nhất định phải là Mệnh Thần - tức cường giả thành Thần mà không dựa vào ý chí của Thần, hiếm gặp vô cùng, sau đó rèn luyện ra Mệnh Khí của bản thân.
Diệp Quân nhận ra trang bị thật sự rất quan trọng ở Chúng Thần Vực này.
Cùng là Mệnh Thần nhưng có Mệnh Khí thì sẽ mạnh hơn rất rất nhiều, khi ấy có thể một mình đánh lại ba cường giả cùng cảnh giới, nếu có Mệnh Khí cực
phẩm thì chọi năm cũng được.
Có thể so sánh với cùng học chín năm giáo dục bắt buộc như nhau, nhưng anh cầm dao, người ta chơi súng vậy.
'Trên Mệnh Khí lại có một thứ thần vật là Thần Linh Khí.
Nó là Thần khí được thần linh phù hộ, đáng sợ nhất không phải là uy lực mà là thân phận của nó.
Là hàng chính chủ đấy.
Nó đại diện cho ý chí thần linh, đại biểu cho phía chính phủ. Có kiêu căng tới đâu thì có dám lên mặt với chính phủ không? Ở cuối cùng của vũ trụ vẫn là biên chế mà thôi.
Diệp Quân lấy Ấn Thần Linh ra: “Cô nương, nó có phải là Thần Linh Khí không?"
Tang Mi: “Có đấy”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Có sao?”
Tang Mi gật đầu: “Ừm”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!