Nguyên Chấn và Tân Liên cũng ở trong đám người đó, vẻ mặt họ cực kỳ nghiêm túc, vì họ biết sắp xảy ra chuyện gì.
Hai người nhìn nhau, đều cười gượng.
Vốn dĩ muốn sống ở đây thật tốt, nhưng giờ xem ra không thể làm vậy được nữa.
Hai người cùng nhìn Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi rất nhát gan, ôm chặt lấy cánh tay Tần Liên.
Nguyên Chấn truyền âm bằng huyền khí: “Chúng ta có thể chết, nhưng không thể để Nguyệt Nhi chết ở đây”.
Tần Liên gật đầu, ánh mắt trở nên kiên định.
Lúc này Nguyệt Nhi bỗng nói nhỏ: “Cha, mẹ... vị công tử đó sẽ đến cứu chúng ta chứ?”
Tần Liên và Nguyên Chấn nhìn nhau, Tân Liên lắc đầu cười nói: “Nhóc con, vị công tử kia cũng không phải người bình thường... Người như hắn cho dù có ở điểm giao Hư Chân thì cũng là người sáng chói nhất... Sao hắn có thể quan tâm đến một người phàm như chúng ta được?”
Vẻ mặt Nguyệt Nhi trở nên thất vọng, hơi cúi đầu xuống.
Hai người biết rõ suy nghĩ của cô bé, Tân Liên xoa đầu Nguyệt Nhi: “Có phải con thích Diệp công tử không?”
Mặt Nguyệt Nhi đỏ bừng, cô ấy lắc đầu: “Con chỉ cảm thấy... hắn rất mạnh...”
Tân Liên cười nói: “Diệp công tử đó có lai lịch không tầm thường, hơn nữa bản thân hắn cũng là yêu nghiệt, người này cho dù là ở toàn thế giới cũng là người vô cùng xuất sắc, chứ đừng nói ở đây... Nhưng Nguyệt Nhi cũng đừng tự ti, thân phận của con cũng không đơn giản”.
Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Tần Liên, mặt đầy vẻ khó hiểu.
Ngay lúc này, ngoài thôn bỗng có tiếng vó ngựa.
Mọi người đều nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một người đàn ông dẫn theo hàng trăm cận vệ Cổ Thần bước đến.
Người đàn ông đi đầu chính là Diệp Quân.
Nhìn thấy Diệp Quân, mắt Nguyệt Nhi sáng lên, cô ấy phấn khích nói: “Mẹ, là hắn...”
Tần Liên và Nguyên Chấn đều rất bất ngờ. Diệp Quân bước vào trong thôn, hắn nhìn Nguyên Chấn: “Trưởng thôn...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!