Diệp Quân bật cười khanh khách: “Tiền bối, ông nghĩ đi đâu vậy? Mặc dù ta nghĩ như thế nhưng sẽ không làm đâu”.
Ông lão áo trắng: “...”
Lần đầu tiên ông lão áo trắng cảm thấy người này hơi nguy hiểm, ông ta vội nói: “Cậu tu luyện ở đây, ta ra ngoài nghe ngóng tin tức cho cậu”.
Nói rồi ông ta xoay người chạy ra ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn đi về phía mấy cột đá chọc trời... Đột nhiên, thần quang chiếu ra từ những cột đá, đi vào biển ý thức của Diệp Quân.
Thoáng chốc trong đầu Diệp Quân hiện lên rất nhiều cảnh tượng.
Truyền thừa.
Hắn không muốn kế thừa những Đại Đạo này mà là muốn mượn những Đại Đạo này để hoàn thiện kiếm đạo vô địch của mình.
Trong mỗi cảnh tượng đều có một cường giả đỉnh cấp đang cho hắn mọi thứ, mà những cường giả này đều là cường giả đỉnh cấp ở các đời của nước Cổ Thần, trong đó có một số người đã đạt đến cấp “Thần”.
Võ đạo của họ có một đặc điểm chung là: mạnh mẽ và cần cù, tiến bộ và bất khuất.
Đại Đạo rộng như biển lớn, không có giới hạn, nếu không có sự mạnh mẽ cần cù, tiến bộ bất khuất thì không thể đi đến cuối cùng, thành lập ra đạo của mình.
Diệp Quân cũng phát hiện, sau khi thành lập đạo của mình, những người này đều đang bắt đầu đi vào con đường riêng.
Con đường của người khác dù tốt đến đâu cũng là của người khác, nếu đi theo thì không thể vượt qua họ, chỉ có đi con đường của chính mình mới có thể đứng ở đỉnh cao.
Lúc Diệp Quân “giao lưu” về Đại Đạo với những người đi trước đó, Cổ Bàn lại vô cùng thích thú nhìn thư viện võ học.
Đối với gã, thật ra những võ học này không nhất thiết phải mạnh hơn sự sáng tạo của gã, nhưng những võ học này lại cho gã một tư tưởng khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!