Cổ Bàn nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Huynh chắc chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Cổ huynh, huynh không thấy tò mò về Đế chủ của nước Cổ Thần sao?”
Cổ Bàn cười đáp: “Đương nhiên ta cũng muốn gặp nhân vật như thế, nhưng đây là cơ duyên của huynh...”
Diệp Quân lại nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều vậy đâu, đi thôi”.
Thấy Diệp Quân không giống đang nói đùa, Cổ Bàn cũng không từ chối nữa, gã gật đầu rồi đi theo.
Hai người đi về phía cung điện trên bậc thang.
Cổ Bàn bỗng tò mò hỏi: “Diệp huynh, nếu huynh thắng được chủ nhân bút Đại Đạo thì sẽ thế nào?”
Diệp Quân cười nói: “Xây dựng trật tự, huynh sẽ giúp ta xây dựng trật tự”. Gổ Bàn hỏi: “Nếu thua thì sao?”
Diệp Quân khẽ nói: “Vậy thì chỉ có thể ngậm ngùi làm vua dựa dẫm vô địch thôi”.
Cổ Bàn quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Vua dựa dẫm vô địch?” Diệp Quân gật đầu: “Ta không đùa, nếu ta thật sự đi đến bước đó, một mình có thể càn quét toàn bộ điểm giao Hư Chân... không đúng không đúng, ta hơi khiêm tốn, phải là càn quét tất cả mọi thứ”.
Cổ Bàn: “..”
Diệp Quân cười nói: “Thật ra cảm giác đó chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rồi”.
Cổ Bàn nói: lực”.
lói một cách nghiêm túc thì gọi người cũng là một loại năng
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn, Cổ Bàn lại nói: “Đương nhiên chắc chắn cao thủ chân chính đều dựa vào bản thân mình, lúc nào cũng vậy, dựa vào. người khác không bằng dựa vào mình... Lựa chọn của huynh là đúng, bản thân mình có, không cần cầu xin người khác, mới có thể sống ngay thẳng, sống có tự tôn nhất!”
Diệp Quân cười nói: “Anh hùng quan điểm giống nhau”.
Khi hai người sắp đi đến đại điện, một ông lão mặc áo bào trắng bỗng dưng xuất hiện ngay trước mặt.
Hai người nhóm Diệp Quân phát hiện bọn họ không phải bản thể mà chỉ là một hư ảnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!