Sắc mặt Nguyên Chấn và Tân Liên rất khó coi, ngoài ra còn có vẻ khó tin.
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: “Thuật ẩn thân của các người đúng là rất lợi hại, nhưng đó cũng chỉ là trò vặt với ta mà thôi”.
Nguyên Chấn trầm giọng nói: “Các hạ... Chúng ta có thể suy nghĩ thêm không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đương nhiên là được rồi”.
Sau đó, ông ta bật cười: “Yên tâm, ta không phải kiểu người thích ép buộc người khác, nếu các người thật sự không muốn cũng chẳng sao, nhưng ta có thể cho các người biết, có sự giúp đỡ của ta, các người sẽ không thể tưởng tượng ra thành tựu của cô bé đâu”.
Hai người im lặng.
Sau khi Nguyên Chấn và Tân Liên biến mất, Diệp Quân nhìn miếng ngọc bội trong tay.
Điểm giao Hư Chân!
Sau một lúc im lặng, Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn về phía khu rừng, khu rừng vô cùng tĩnh lặng, không có tiếng động gì.
Diệp Quân hơi lo lắng. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét giận dữ vang lên từ trong rừng.
Ẩm!
Khắp khu rừng u ám trở nên rung động dữ dội, sau đó khu rừng bỗng bốc cháy, ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, lao thẳng lên bầu trời, vô cùng chói mắt.
Lúc này, mấy trăm Cổ Thần Vệ chậm rãi bước ra từ bên trong, trên người bọn họ ngoài kim quang ra còn có cả ánh lửa.
Diệp Quân đi đến trước mặt bọn họ, một Cổ Thần Vệ bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Diệp Quân.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Trong nhãn không gian có khoảng mấy trăm nghìn Chân Linh Tinh, không chỉ thế còn có mười mấy món tiên khít
Những người này cướp sạch đồ của vị “Thần” kia rồi?
Cổ Bàn chợt lên tiếng: “Xem ra sau khi bị phong ấn, thực lực của mấy “Thần” này đã giảm đi nhiều”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!