Nơi chủ nhân của Phù Âm ở hóa ra là ngọn đồi giống như một phần mộ, phần mộ không có mộ bia nhưng lại có một cánh cửa...
Phù Âm khẽ cúi chào phần mộ rồi bước sang một bên.
Lúc này, bỗng trong mộ truyền ra một thanh âm: “Đạo huynh, không ngờ lại gặp được ngươi ở nơi này.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào phần mộ: “Ngươi biết ta sao?” Giọng nói kia cười nói: “Ta đã nghe nói đến ngươi rồi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Nghe ai nói?”
Giọng nói kia nói: “Ngôn Vương!”
Chủ nhân bút Đại Đạo hơi nheo mắt lại.
Nhưng Diệp Quân và Cổ Bàn lại trở nên cảnh giác lên.
Giọng nói kia cười nói: “Lúc đó ta gặp hắn, hắn còn đang chống cự với thế lực
bên ngoài... Lúc đó hắn đã nhắc tới ngươi với ta, nói rằng trận pháp ngươi giúp hắn xây dựng rất mạnh, ít nhiều cũng là nhờ ngươi giúp đỡ..."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Hắn thế nào rồi?” Giọng nói kia nói: “Không biết, nơi này đã cách ly với thế giới bên ngoài." Chủ nhân bút Đại Đạo nhỏ giọng nói: "Năm đó các ngươi tới đây làm gì?”
Giọng nói kia cười khổ nói: "Không có cách nào, thật ra điểm giao Hư Chân đang hỗn loạn và thế giới bên ngoài đang bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Chúng ta cũng không còn cách nào mới nghĩ tới thứ thần vật kia nhưng không ngờ là hắn đã đạt tới trình độ kia, vả lại có thể phát huy ra ba phần thực lực của thứ thần vật kia... Khi chúng ta biết thì mọi thứ đã quá muộn."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Lúc đầu nên hợp lực, nhưng về sau có hợp lực cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Giọng nói kia nói: “Dù là thần hay người thì đều sẽ như thế. Chỉ khi sự việc xảy ra bị tha hóa ở một mức độ nhất định mới thể có bỏ qua những định kiến, lợi ích riêng để đồng tâm hiệp lực hợp tác. Nhưng thường thì đến thời điểm đó thì mọi chuyện sẽ không còn khả năng cứu rỗi nữa.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói:"Hắn vẫn còn ở đó sao?"
Giọng nói kia khẽ nói: "Đúng vậy, sâu trong nước Cổ Thần... Nhưng bây giờ hắn... Tuy nói là còn sống nhưng cũng không khác gì là chết, bởi vì năm đó khi hắn chiến đấu chống lại mười sáu vị “thần" bằng thực lực của mình và dù đã giết được một số thần và phong ấn một số thần, nhưng bản thân cũng bị tổn thất nặng nề mà không những thế, hắn còn bị thần vật kia phản phê..."
Nói xong, hắn dừng lại một chút rồi nói: 'Đạo huynh, ngươi tới đây là vì thứ thần vật kia sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Vốn là không phải nhưng bây giờ tự nhiên ta cũng muốn đi nhìn một chút."
Giọng nói kia im bặt.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn thoáng qua phần mộ, có một sức mạnh thần bí bị phong ấn trên ngôi mộ.
Sau khi nhìn chằm chằm vào sức mạnh bị phong ấn một lúc lâu, chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Sức mạnh của ta bây giờ không thể giúp ngươi phá hủy phong ấn này.
Giọng nói kia cười nói: "Ta biết, ta mời Đạo huynh đến đây không phải để phá vỡ phong ấn, mà chỉ muốn hỏi Đạo huynh hai vấn đề."
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Nói."
Giọng nói kia nói: "Vẫn còn có uy hiếp ở điểm giao Hư Chân nhưng nếu muốn phá vỡ tình thế... Thì ta phải làm sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng một lúc rồi nói: "Ta biết cách phá vỡ tình thế nhưng không thể nói cho ngươi biết vì nó sẽ gây bất lợi cho ta.”
Giọng nói kia im bặt.
Cổ Bàn chợt nói: "Nếu hắn đã nói như vậy, tức là người họ Diệp ở bên cạnh này có thể phá vỡ tình thế, ngươi nói với tên họ Diệp này....."
Chủ nhân bút Đại Đạo:
"Ta đã để ý đến vị Diệp công tử này."
Giọng nói kia: "Vị Diệp công tử này không đơn giản. Theo lý mà nói, tuổi còn trẻ mà đã đạt được thành tích như vậy thì số phận và vận mệnh đã vô cùng phi
thường, nhưng giờ không có cái nào... Vậy là bị người ta che giấu sao?"
Diệp Quân cười nói: “Ban đầu cũng có một ít, nhưng sau này vì bị người nào đó nhắm tới nên người trong nhà ta đã loại bỏ luôn."
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì. _
“Ra là vậy!