Trưởng làng vứt cho họ một ánh mắt, dân làng lập tức túm lại hội ý rồi trở về nhà, giấu hết lương thực vào chỗ kín.
Ông lão dẫn ba người kia đi đến một căn nhà có khoảnh sân đơn sơ, bên trong là một đứa bé dè dặt ló đầu ra.
Ông ta rót trà cho họ rồi lúng túng đứng sang bên.
Chủ nhân bút Đại Đạo mở lời: “Bác đừng hoảng sợ vậy, chúng ta không có ác
Ông lão chần chừ một hồi rồi nói: “Ta hiểu rồi”.
Đoạn lấy một món đồ màu bạc ra đặt trên bàn: “Các vị, đây là vật quý nhất trong làng chúng ta”.
Khiến ba người kia câm nín.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Chúng ta chỉ muốn hỏi chuyện thôi, không có ý gì khác đâu”.
Ông lão vội nói: “Ngài nói đi ạ”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Các người vẫn luôn sinh sống ở đây sao?" Ông lão gật đầu: “Vâng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “Cha truyền con nối?"
Ông lão: “Vâng”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Diệp Quân xen vào: “Chắc họ là người dân nước Cổ Thần, nhưng vì là người thường nên không bị thế lực kia đụng đến khi diệt qui
Chủ nhân bút Đại Đạo gật gù: “Có thể”.
Rồi hỏi ông lão: “Bác có biết đây là nơi nào không?” Ông lão dè dặt: “Là Cổ Khư”.
Cổ Khư?