Cổ Bàn lạnh lùng nhìn chủ nhân bút Đại Đạo kỳ lạ này một cái, lần này gã không nổi giận.
Nhịn!
Bây giờ gã đã bình tĩnh lại, chỉ cần bản thể ra thì thả bom một cái cũng đủ để cho lão kia chết, cần gì bây giờ phải tức giận?
Thấy Cổ Bàn không phản kích, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cảm thấy có chút nhàm chán, ông ta nhìn về phía thanh kiếm Tinh Tuyển ở nơi không xa, lúc này thanh Tinh Tuyền đó không ra tay với Diệp Quân, chỉ là hơi run rẩy, hiển nhiên nó phát hiện bản thân đã quá xem thường thực lực của Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn kiếm Tinh Tuyền một cái cũng không ra tay nữa, quay người đi về phía xa.
Chủ nhân bút Đại Đạo kinh ngạc, sau đó hỏi: “Cục tức này cậu có thể nhịn ư?” Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta tức giận với một thanh kiếm làm gì chứ?”
Cổ Bàn nhân cơ hội châm chọc nói: “Đúng vậy, không giống một số người tính cách đúng là ích kỷ.”
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Cổ Bàn mắng: “Ngươi biết cái quái gì, cậu ta không tức giận với cây kiếm là bởi vì cậu ta biết bây giờ cậu ta cũng không làm gì cây kiếm được, hơn nữa ở đây còn không phải có ta và ngươi nhìn trân trân sao, nếu như cậu ta động tay lỡ như ta và ngươi đánh lén cậu ta thì hoàn cảnh của cậu ta sẽ trở nên vô cùng tệ hại... Ngươi cái gì cũng không hiểu chỉ ở đó kêu lai”
Sắc mặt của Cổ Bàn có chút khó coi, gã quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, thấy sắc mặt của Diệp Quân bình tĩnh như nước, đột nhiên gã tức giận, mẹ nó hai người ai cũng tâm cơ, thật sự sơ xuất.
Chủ nhân bút Đại Đạo lạnh lùng nhìn Diệp Quân một cái, sau đó ba người tiếp tục đi về trước.
Trên đường Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, nước Cổ Thần này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Biết thần không?”
Diệp Quân nói: “Biết, cả quãng đường ta đi gặp được vô số đại đế, thần gì đó đều đã giết chán rồi.”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái, khinh thường nói: “Những thứ đó thì xem là thần gì?”
Diệp Quân có chút hiếu kỳ: “Nói như thế nào?” Chủ nhân bút Đại Đạo lại không trả lời.
Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Chủ nhân bút Đại Đạo, vì sao bây giờ vũ trụ không có một cảnh giới tiêu chuẩn để thống nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vũ trụ cũng chưa thống nhất, thì sao có cảnh giới thống nhất tiêu chuẩn? Hệ tinh vũ trụ vô số, mỗi hệ tinh đều là nguồn gốc văn mình của mình, mỗi nguồn gốc đều không giống, nguồn gốc không giống cũng có nghĩ là bản hệ tu luyện không giống... Đơn giản mà nói cứ giống như thế giới thế tục, mỗi quốc gia có một chế độ giống nhau sao?”
Diệp Quân nói: “Vậy ông không cảm thấy chúng ta nên thống nhất toàn vũ trụ sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: “Ta không muốn thảo luận cùng cậu vấn đề này, bởi vì sự hiểu biết của cậu bây giờ đối với vũ trụ này vẫn còn quá ít ỏi, thảo luận chuyện này với cậu không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Diệp Quân cười, không nói chuyện.
Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nói: “Thần của nước Cổ Thần, thật ra nghiêm khắc mà nói cũng không xem như thần thực sự gì, nếu như thật sự nói là thần... Nếu có cho một tiêu chuẩn, đó chính là ta.”
Diệp Quân: “...”
Cổ Bàn không ngừng lắc đầu: “Ta chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!”
Chủ nhân bút Đại Đạo liếc gã một cái, trái lại cũng không tức giận.
Diệp Quân thì có chút hiếu kỳ: “Ý ông nói là bản thể của ông, đúng không?” Chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời vấn đề này mà là nói: “Nguồn gốc văn minh của nước Cổ Thần là đến từ chỗ biên giới của hư chân, chính là thế giới của
những Hư Chân Linh giúp đỡ cậu, cậu có biết biên giới của Hư Chân không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết một ít, chính là thế giới ở trên hư thời không, gần với thế giới thực tế..”
“Hừt” Chủ nhân bút Đại Đạo cười nhạt: “Cậu biết cái gì.”
Diệp Quân: “...
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nơi tiếp giáp của Hư Chân, nơi này cách thế giới thực tế còn khoảng một trăm nghìn tám nghìn dặm.”
Diệp Quân nhíu mày lại.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!