Thiên Diêm nói: “Chuyện này thì không chắc, tuy rằng nhà họ Thiên chúng ta và đế quốc chỉ luôn đối địch, nhưng đều không đối chọi trực diện, cho nên, không ai biết đối phương còn có át chủ bài khác hay không...”
Diệp Quân im lặng.
Đối với đế quốc và di tộc Thái Cổ này, thật ra hắn cũng không quá lo lắng, đối tượng đáng lo của hắn lúc này chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Tình trạng của người này tuyệt đối là siêu việt so với đế quốc và di tộc Thái Cổi
Chủ nhân bút Đại Đạo sẽ làm gì tiếp theo?
Diệp Quân cũng không biết.
Im lặng một lát, Diệp Quân đột nhiên nở nụ cười.
Mọi người đều nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Các vị, chúng ta cũng không cần phải nghĩ nhiều như vậy, dù sao lần này, không phải bọn họ chết thì cũng là chúng ta chết, cứ dứt khoát cho xong.”
Đã đến lúc này, có nghĩ nhiều nữa thì cũng vô nghĩa.
“Dứt khoát cho xong!”
Trong điện, tất cả cường giả nhà họ Thiên cũng hăng hái nở nụ cười.
Vì đã có trận chiến lúc trước, bởi vậy mà lần này tất cả cường giả nhà họ Thiên đều sục sôi tinh thần chiến đấu, sẵn sàng ra trận.
Sau khi tan họp, Diệp Quân đi ra ngoài, lúc này, Thiên Liên lại bước tới, cô ta đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đưa cho Diệp Quân “đèn thần Trường Minh”
trong tay.
Diệp Quân nhìn Thiên Liên, cô ta nói: “Đây là thần khí tối cao của nhà họ Thiên chúng ta, có tác dụng che chở...”
Diệp Quân lại lắc đầu.
Thiên Liên lại nói: “Bên trong có một linh hồn tổ tiên của nhà họ Thiên, thời khắc mấu chốt...”