Thái Cổ Kình không quan tâm đến chủ nhân bút Đại Đạo, dẫn theo tộc nhân của mình bỏ chạy.
Di tộc Thái Cổ không lớn mạnh như nhà họ Thiên và Đế quốc, nếu ở đây tổn thất thêm vài cường giả Giới Ngoại nữa thì khi đó thực lực tổng hợp của di tộc Thái Cổ sẽ bị tổn hại rất lớn, như vậy bọn họ sẽ khó mà đứng vững đến cuối cùng để giành được nhiều lợi ích hơn.
Hi sinh di tộc Thái Cổ để giúp đỡ Đế quốc?
Ông ta không làm được!
Còn chủ nhân bút Đại Đạo ấy à, mẹ kiếp, từ đầu đến cuối chỉ được cái miệng, không hề ra tay, y như một thằng lưu manh lừa lọc!
Bực thật!
Thấy các cường giả di tộc Thái Cổ rời đi, Trụ tộc và Ô tộc cũng nhận ra tình hình không đúng, lập tức dẫn theo tộc nhân bỏ chạy.
Cường giả cảnh giới Giới Ngoại của họ không nhiều như nhà họ Thiên và Đế quốc, tổn thất một người như tổn hại nguyên khí tổng hợp.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã rút lui sạch sẽ, khí thế nhóm cường giả của nhà họ Thiên càng tăng vọt, mọi người đồng thời vọt ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, chủ nhân bút Đại Đạo quả đoán hô lên: "Rút lui”. Ông ta biết bây giờ chỉ dựa vào mỗi thực lực của Đế quốc thì khó mà tiêu diệt được nhà họ Thiên.
Tuy Thiên Hợp đã ngã xuống, nhưng thực lực tổng hợp của nhà họ Thiên vẫn còn ở đấy, hiện tại song phương cùng liều chết thì Đế quốc cũng không có quá nhiều phần thắng.
Cường giả Đế quốc quay đầu nhìn Cơ Chiến, sắc mặt ông ta âm u đáng sợ. Chủ nhân bút Đại Đạo lại nói: "Rút lui trước". Cơ Chiến trầm mặc như trước.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn về phía những cường giả Đế quốc, cả giận hét lên: "Mẹ nó còn không rút lui thì đứng chờ chết đúng không?”
Ông ta tức xì khói!
Một đám ngu xuẩn!
Mẹ nó chứ!
Chẳng mấy chốc, cường giả Đế quốc đã đua nhau bỏ chạy.
Diệp Quân dẫn theo một nhóm cường giả nhà họ Thiên đuổi theo nhưng không kịp, Diệp Quân dừng lại, những cường giả ở bên cạnh hắn vẫn đang phấn khởi vô cùng, máu nóng sôi sục toàn thân.
Bọn họ không ngờ rằng mình lại đánh thắng! Hơn nữa còn giết được vài tên cường giả cảnh giới Giới Ngoại cùng với mấy trăm cường giả Phá Hư.
Trên gương mặt tuyệt trần của Thiên Liên cũng lộ ra vài phần hưng phấn, cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân, mà lúc này Diệp Quân đã ngã khụy xuống.
Thiên Liên sửng sốt, vội vàng đến đỡ Diệp Quân, Diệp Quân đột nhiên phun ra một búng máu tươi, bắn tung tóe lên ngực cô ta, không chỉ thế, thân thể của hắn còn đang bắt đầu rạn nứt.
Như chủ nhân bút Đại Đạo từng nói, thân thể cùng thần hồn bây giờ của hắn khó có thể chịu đựng được nhiều sức mạnh của Hư Chân Linh như vậy, ban nãy hắn đã như nỏ hết đà.
Bây giờ Đế quốc đã rút lui hết, hắn không còn cầm cự được nữa. Ở bên, Thiên Diêm vội vàng nói: "Đưa hắn về".
Dứt lời, mọi người vội vàng đưa Diệp Quân trở lại trong Thiên Vực.
Diệp Quân nằm lên giường, trên người hẳn tỏa ra ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt, đó là nhờ Thần Liên đang chữa thương cho hắn.
May mà có Thần Liên, nếu không thì hắn căn bản không thể chống chọi lâu được như vậy.
Thiên Diêm nhìn Diệp Quân trước mặt, nghiêm mặt nói: "Hắn đã gánh vác quá sức..."
Thiên Liên gật đầu: "Hắn mạnh lên quá không bình thường”.
Thiên Diêm nói: "Lấy thêm một đóa Thần Liên đến!"
Vừa dứt lời, một trưởng lão đã chạy ra ngoài, chỉ chốc lát, ông ta đã cầm một đóa Thần Liên trở về.
Lần này, không có ai phản đối nữa.
Sau khi cho Diệp Quân ăn Thần Liên, thân thể hắn bắt đầu từ từ hồi phục, hơi thở cũng dần bình tĩnh lại. Thấy thế, mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Diêm nói: "Thiên Liên, ngươi ở lại đây chăm sóc Tộc trưởng, còn lại theo ta canh gác".
Mọi người rời đi, trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Thiên Liên.
Qua một lúc lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, hắn vừa định ngồi dậy thì phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào.
Thiên Liên vội vàng nâng hắn dậy.
Diệp Quân liếc mắt nhìn thân thể mình rồi cười khổ, bây giờ hắn mềm oặt như bùn nhão, không có lấy được chút sức lực nào.
Hậu quả quá lớn.
Đúng là quá tiêu hao thân thể!
Thiên Liên nói: "Ngươi nghỉ ngơi cho tốt vào".
Diệp Quân nói: "Đám người Đế quốc đã bỏ chạy hết rồi à?"
Thiên Liên gật đầu: "Trong thời gian ngắn bọn họ không dám đến nữa đâu”.