Đánh cược!
Tân Vân nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, bởi vì chỉ có ông ta mới biết mình đã làm ra quyết định gì...
Khi nhìn thấy bức thư bí mật kia, ông ta cảm thấy trước mắt tối tăm, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.
Diệp Quân đã trở thành gia chủ của nhà họ Thiên!
Về phần nhà họ Tân hợp tác với Diệp Quân... Sẽ có kết cục bi thảm đến mức nào?
Lúc đó trong đầu ông ta tràn ngập đủ loại kết cục sẽ xảy ra với nhà họ Tần.
Thực sự tuyệt vọng.
Sau khi tuyệt vọng, ông ta cũng nghĩ đến việc lập tức cắt đứt quan hệ với Diệp Quân, nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng hiện tại muốn cắt đứt quan hệ với Diệp Quân đã quá muộn!
Đã quá muộn rồi!
Bởi vì tất cả mọi người đều biết nhà họ Tân đang giúp đỡ Diệp Quân xây dựng thư viện, hơn nữa giữa bọn họ có quan hệ rất thân thiết với nhau, lúc này cắt đứt mối quan hệ cũng không có tác dụng gì. Nếu đã như vậy, vậy tốt hơn hết là nên đánh cược một lần... Nếu không thành công thì xả thân!
Sắc mặt Tần Tuyết tái nhợt như tờ giấy, “Ông nội... chúng ta không thể ôm tâm lý may mắn như những dân cờ bạc được! Nếu thua cược, mọi người trong nhà họ
Tân của chúng ta đều sẽ chết...”
Ánh mắt sợ hãi lúc đầu của Tân Vân chậm rãi chuyển sang kiên định: “Khi gặp khó khăn lớn, cần phải dũng cảm...”
Nói đến đây, ông ta đột nhiên nắm chặt tay và nói: “Cứ làm là được”.
Trong thời gian tiếp theo, nhà họ Tần bắt đầu tiếp tục nỗ lực xây dựng thư viện Quan Huyên.
Nhà họ Quân.
Trong điện, một người nam tử nhìn về phía bức thư bí mật, sau hồi lâu, hắn ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Người này không ai khác chính là Quân Khâm, đại thiếu gia của nhà họ Quân!
Lúc này hắn ta thật sự nghĩ lại vẫn thấy sợ, bởi vì trước đó Diệp Quân đã tới nhà họ Quân, may mắn là lúc đó hắn ta không lựa chọn gặp Diệp Quân, nếu không, nhà họ Quân đã không còn đường lui.
Tổ tiên hiển linh, vận mệnh đã sắp đặt bảo vệ hắn ta và bảo vệ nhà họ Quân!
Nghĩ đến nhà họ Tần còn đang cật lực xây dựng thư viện, Quân Khâm không khỏi bật cười, chết đến nơi rồi còn không biết, đúng là đáng buồn!
Thiên Vực.
Diệp Quân đứng ở cửa đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vẻ mặt vô cảm.
Lúc này Thiên Liên đi tới bên cạnh hắn, nói: “Ông ta thật sự có thể phá vỡ trận pháp của nhà họ Thiên ta sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn có thể”.
Có thể mắng chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ khốn nạn, nhưng không thể mắng ông ta vô dụng.
Thiên Liên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có dự định gì không?”
Nói xong, cô ta dừng lại rồi nói: “Không phải ta muốn gây áp lực cho ngươi, nhưng lòng người trong tộc hiện tại không ổn định, mọi người đều rất lo lắng”.
Diệp Quân cười nói: “Đừng lo lắng”.
Thiên Liên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu thật sự đến lúc không còn cách nào khác, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nhà họ Thiên...”
Thiên Liên im lặng.
Diệp Quân lại nói: “Thiên Liên cô nương, ta rất xin lỗi chuyện của phụ thân cô, †a vẫn luôn muốn xin lỗi cô... Nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội”.
Thiên Liên khế lắc đầu: “Ông ấy đã chết vì tương lai của nhà họ Thiên”. Diệp Quân im lặng.
Thiên Liên nói: “Mặc kệ ngươi từ đâu tới, ta chỉ biết ngươi hiện tại là tộc trưởng của nhà họ Thiên ta”.
Trong mắt Diệp Quân hiện lên một tia phức tạp, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, xuyên qua màn sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân bút Đại
Đạo.
Hắn biết rằng với sức mạnh của tên này, sẽ có thể phá vỡ trận pháp này rất nhanh.
Khi đó, chính là trận chiến quyết định! Trận chiến quyết định!
Hai mắt Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, ý thức của hắn đột nhiên tiến vào 'Nơi hư cảnh và thực tế giao nhaư',, hắn đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Không biết qua bao lâu, một bóng người chậm rãi bay tới.
Diệp Quân nhìn bóng người trước mặt, trong lòng có chút hồi hộp, lúc này, phía sau bóng người lại đột nhiên xuất hiện thêm hơn chục bóng người...
Thấy vậy, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.
Được rồi.
Vài ngày sau, ở ngoài Thiên Vực. Đột nhiên, quầng sáng của trận pháp lớn kia đột nhiên khế rung lên.
Trong Thiên Vực, tất cả cường giả của nhà họ Thiên đều ngẩng đầu nhìn về phía quầng sáng kia, mọi người đều có chút không thể tin được.
Đây có phải là phá trận pháp không?
Bên ngoài quầng sáng, trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo có một quầng sáng nhỏ, ông ta nhanh chóng dùng tay thắp sáng nó, xung quanh ông ta xuất hiện những phù văn đại đạo thần bí, khi những phù văn đại đạo này ngưng tụ, năng lượng trong trời đất đột nhiên bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Thời không đang bóp méo!
Cách đó không xa, đám người Cơ Chiến đang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo với vẻ mặt nặng nề.
Không lâu sau, dưới sự điều khiển của chủ nhân bút Đại Đạo, quầng sáng ở nơi xa đột nhiên rung chuyển dữ dội.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ một ngón tay ra: “Phái!”
Khi thanh âm vừa dứt, tất cả phù văn đại đạo trong trời đất đều tụ tập ở trên quầng sáng, chỉ trong chốc lát, quầng sáng kia đã vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn tung tóe trong trời đất.
Trận pháp đã bị phá vỡi
“Ha hai”
vỡ như vậy, thật đáng kinh ngạc!” Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”. Thái Cổ Kình: “... “
Cơ Chiến nhìn sâu vào chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó nhìn về phía các cường giả nhà họ Thiên phía dưới: “Giết!”