Hoàng cung. Bên trong một gian thiên điện, chủ nhân bút Đại Đạo và Hoàng đế đang ngồi đối diện nhau, giữa hai người là một bàn cờ, chủ nhân bút Đại Đạo cầm quân
trắng, Hoàng đế cầm quân đen.
Hoàng đế hạ xuống một nước cờ, nói: 'Đạo huynh hẳn phải biết nhà họ Quân chứ?"
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Cũng không phải quá hiểu biết, nhưng không sao cả".
Hoàng đế liếc mắt nhìn ông ta, cười nói: "Ta cũng không hiểu nhiều về Đạo huynh".
Ở Đế Vực này, cũng không có nhiều người khiến ông ta không biết rõ như vậy.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: "Chúng ta không phải kẻ địch".
Hoàng đế nói: "Nhưng ta muốn hiểu hơn về Đạo huynh".
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười, tất nhiên ông ta biết đối phương đang sợ ông ta có mục đích khác, thế là hạ xuống một nước cờ rồi mới nói: "Mục đích của chuyến này của ta là thiếu niên kia".
Hoàng đế hỏi: "Muốn hắn chết?"
Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: "Không cần chết, muốn hắn chịu thua”.
Hoàng đế nói: "Xem ra thiếu niên kia không hề tầm thường".
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đúng vậy đấy".
Hoàng đế nhìn về phía ông ta: "Cần ta giúp đỡ không?”
Chủ nhân bút Đại Đạo mỉm cười nói: "Huynh cần gì phải thăm dò ta?”
Tất nhiên đối phương không thật sự muốn giúp ông ta, nói thế chỉ là để dò hỏi nội tình của thiếu niên tên Diệp Quân kia thôi.
Hoàng đế mỉm cười, không nói gì.
Tất nhiên ông ta không ngu đến mức cứ thế giúp chủ nhân bút Đại Đạo đi giết người, người có thể trở thành tử địch với kẻ trước mặt này, há có thể tầm thường?
Cho dù có giúp thì cũng phải nhận đủ lợi ích mới ra tay, tất nhiên vẫn nên cẩn thận thì vẫn hơn, hơn nữa dù ông ta cũng không việc gì phải gấp gáp, bởi vì người kia hiện đang đi theo con trai của ông ta. Ông ta kiềm hãm chủ nhân bút Đại Đạo, con trai kiềm hãm thiếu niên kia, cha con bọn họ chỉ cần giữ thế cân bằng là có thể ăn trọn cả hai đầu.
Tất nhiên chủ nhân bút Đại Đạo nhìn rõ được suy nghĩ của vị Hoàng đế trước. mặt này, ông ta mỉm cười, người trước mắt này tất nhiên không dễ đối phó, nhưng con trai ông ta thì...
Cửu điện hạ và Đại điện hạ kia vẫn còn rất trẻ!
Nghĩ tới đây, ông ta đột nhiên nhớ đến Diệp Quân.
Thật ra nếu nghiêm túc suy xét thì tôn khốn kia cũng không tệ lắm, nhất là sau khi trải qua nhiều chuyện như thế, thằng ranh đó đã rất trưởng thành, không còn đơn thuần như trước nữa.
Chủ nhân bút Đại Đạo thôi không nghĩ nữa, ông ta cầm một quân cờ hạ xuống: "Ta có một kế có thể tiêu diệt nhà họ Quân tận gốc".
Bàn tay đang định hạ cờ của Hoàng đế chợt dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không có vui vẻ, chỉ có đề phòng.
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở... Nếu các huynh không nắm chắc cơ hội này, sau này sẽ không có lần hai đâu".
Giết Diệp Quân? Vậy chắc chắn không thể làm được! Hơn nữa cũng chẳng được ích gì.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ muốn Diệp Quân thua tâm phục khẩu phục, không chỉ thế, ông ta còn muốn nhà họ Dương phải thua tâm phục khẩu phục, để bọn họ không còn lời gì để nói.
Hoàng đế đột nhiên đặt một quân cờ xuống, nói: "Nếu như có thể diệt nhà họ Quân thì tất nhiên Đế quốc ta rất sẵn lòng lắng nghe, chỉ là không biết huynh có điều kiện gì?"
Chủ nhân bút Đại Đạo dựa vào ghế, bình tĩnh nói: 'Huynh không cần đề phòng †a, ta có mục đích thật, nhưng không nhằm vào Đế quốc".
Hoàng đế nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, một lát sau ông ta cười nói: "Hợp tác vui vẻ!"
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng cười nói: "Hợp tác vui vẻ".
Trong phòng tu luyện.
Lúc này Diệp Quân đang ở điểm giao giữa Hư Chân, thời không nơi này đang ở trên Hư thời không, nếu như nói Hư thời không là thế giới trong gương, vậy ở nơi đâu không khác gì là đã nửa bước bước ra khỏi tấm gương kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!