Chốc lát, hai người đã tới bộ Công Tạo, nơi này thật sự rất đông, hai người xếp hàng chờ rất lâu, cuối cùng đến trưa bọn họ mới gặp được một tên chủ quản sự của bộ Công Tạo.
Bên trong căn phòng, quản sự nhìn đống văn kiện trước mặt Diệp Quân, bình tĩnh nói: “Ta vừa mới nhìn sơ qua, văn kiện này của ngươi có chút vấn đề.”
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó nói: “Vấn đề gì?”
Quản sự nhìn hắn: “Một công trình lớn như vậy, nhất định phải báo cáo trước thời hạn một tháng, nhưng ngươi lại không báo cáo, hơn nữa, mỗi văn kiện phải đóng dấu khác nhau, con dấu của chúng ta không có đủ, không thể nào đóng cho ngươi được, lần sau lại tới đi!”
Nói xong, gã nâng tách trà lên, nhẹ nhàng uống một hớp, đây là muốn tiễn khách.
Diệp Quân đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, còn định nói gì đó, nhưng Tần Tuyết lại kéo ống tay áo hắn rồi đi.
Sau khi cùng Tần Tuyết đi ra ngoài, quản sự kia lại cười lên, công trình lần này thật sự rất lớn!
Tên nhóc bên cạnh gã thắc mắc: “Lão đại, những văn kiện này của hắn đều chính xác, hình như cũng không cần phải báo cáo... hơn nữa, con dấu của chúng
†a cũng đều đủ mà...”
Quản sự liếc y: “Nếu chuyện lần này thành công, vậy chúng ta sẽ ăn cái gì, uống cái gì?”
Tên nhóc: “..." Sau khi ra khỏi bộ Công Tạo, Diệp Quân im lặng không nói gì.
Tân Tuyết nói: “Ta đã cho người đưa một tấm thiệp mời cho vị quản sự kia, tối nay mời hắn tới “Tiên Hạc Lâu” gặp mặt một chút.”
Diệp Quân quay đầu nhìn Tần Tuyết, Tân Tuyết bình tĩnh nói: “Ngươi không mời khách ăn cơm thì chuyện này làm sao có thể tiến hành được?”
Diệp Quân không nói gì.
Tần Tuyết lại nói: “Ngươi có thể không cần tới, ta bảo ông nội phái ngươi tới...” Diệp Quân nói: “Ta đi.”
Tân Tuyết nhìn Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Ta đi mà.”
Tân Tuyết nói: “Được.”
Buổi tối, Tiên Hạc Lâu.
Diệp Quân vốn định ngồi trong phòng chờ, nhưng lúc này, Tần Tuyết lại kéo hẳn ra ngoài cửa.
Diệp Quân thắc mắc.
Tân Tuyết nhìn hắn: “Làm gì có ai chờ người trong phòng chứ? Phải đứng ở cửa đợi, hiểu chưa?”
Diệp Quân: “...”
Rất nhanh, quản sự và một tên tên nhóc từ xa đi tới.
Thấy Diệp Quân không có động tĩnh gì, Tân Tuyết trợn mặt nhìn hắn một cái, sau đó nghênh đón quản sự và tên tên nhóc kia, cô ta mỉm cười nói: “Chu quản sự, cảm ơn ngài đã tới dự tiệc trong lúc bận rộn thế này, mời vào trong.”
Quản sự cười nói: “Được.”
Sau khi mấy người vào phòng, Tần Tuyết lặng lẽ lấy một chiếc nhãn không gian nhét vào trong tay Diệp Quân, cùng lúc đó, giọng nói của cô ta vang lên trong
đầu hắn: “Trước tiên hãy uống vài ly, sau khi trò chuyện một hồi rồi đưa.”
Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay, gật đầu, hắn đương nhiên biết điều này.
Ngay sau đó, hắn bưng ly rượu đứng lên, mỉm cười nói: “Chu quản sự, nào, ta mời ngài một ly...”
Sau ba ly rượu, cả hai đều đã có men say, nhưng chủ quản sự vẫn giữ được phong độ, mặt mày vui vẻ, đúng mực, không khiêm tốn cũng không hống hách, cũng không nói chuyện gì khác.
Diệp Quân cũng không đề cập tới.
Một lát sau.
“Leng keng!”
Lúc này, một giọng nói thanh thúy đột nhiên vang lên từ trong sân.
“A!”
Diệp Quân đột nhiên cả kinh, hắn nhìn dưới đất: “Chu quản sự, chiếc nhẫn không gian của huynh rớt rồi.”
Chu quản sự cúi đầu nhìn chiếc nhẫn không gian, khi thấy chiếc nhãn không gian, gã nheo mắt lại, bên trong chiếc nhẫn không gian ước chừng có một trăm ngàn viên tinh linh tinh.
Diệp Quân vội vàng nhặt chiếc nhẫn không gian lên bỏ vào trong tay Chu quản sự: “Chu quản sự, nhẫn không gian này phải cất cẩn thận chứ...”
Chu quản sự thản nhiên cất chiếc nhẫn không gian đi, nụ cười trên mặt cũng cũng không còn khách khí như hồi nãy nữa, lần này là nụ cười phát ra từ nội tâm: “May mà Diệp lão đệ phát hiện ra, nếu không, ta trở về e là không có gì để đưa lại cho vợ rồi! Dù sao thì trong này cũng là hơn mấy năm bổng lộc của ta, nào nào, chúng ta uống một ly...”
Sau khi uống một bữa, Diệp Quân đột nhiên thở dài.