Diệp Quân bảo: “Thật thật giả giả, thật ra không phải là thứ bây giờ ta nên suy nghĩ, giống như một người bình thường, tới vấn đề no ấm cũng thành vấn đề của hắn, nhưng ngươi lại muốn hắn suy nghĩ về sự mênh mông vô tận của vũ trụ...”
Nói rồi, hắn lắc đầu cười: “Đây có phải là một chuyện rất vớ vẩn không?” Tiểu Tháp nói: “Đúng thế.”
Diệp Quân lại bảo: “Người ở những tầng lớp khác nhau, vấn đề bọn họ suy nghĩ tự nhiên cũng khác nhau, bây giờ điều ta nên suy nghĩ không phải là thật và giả của thế giới này, vì cho dù thế giới này là giả, thì có làm sao? Tới cả một cái thế giới giả mà ta cũng không đạt tới sự đỉnh cao được, thì cho dù bây giờ đặt ta trong thế giới gọi là “thật, vậy được tác dụng gì? E là tới bia đỡ đạn cũng không bằng!”
Nói rồi, hắn nhìn cuốn kinh Phá Bích trước mặt: “Người có tiền, nghĩ nên tiêu tiền làm sao, người không tiền thì nghĩ phải kiếm tiền thế nào, đối với người không có tiền' như ta bây giờ mà nói, hiện tại sống cho tốt mới là thứ quan trọng nhất, cho nên, với ta thì lúc này chính là thật!”
Lúc này chính là thật!
Vừa dứt lời, trước mặt Diệp Quân, cuốn 'kinh Phá Bích” kia đột nhiên khẽ rung rung, tiếp đó, trong cả quyển kinh Phá Bích có vô số sức mạnh nhỏ bé phun trào về phía hắn.
Diệp Quân ngơ ngác!
Rất nhanh, những sức mạnh đó đã tràn vào người hắn, tiếp theo trong thức hải của hắn hình thành nên một thời không đặc biệt.
Hư thời không!
Diệp Quân đứng ngay dậy, có chút khó tin.
Hắn đã từng thấy 'Hư thời không”, thời không này vô cùng đặc biệt, nếu không có kiếm Thanh Huyên, hắn hoàn toàn không thể tiếp cận, nhưng lúc này, thời không đặc biệt này lại xuất hiện trong thức hải của hắn.
Chuyện gì đang xảy ra?
Chẳng mấy chốc, hắn đã hiểu.
Cái này chắc là quà của lão ca Cựu Thần rồi.
Cả đời lão ca 'Cựu Thần đều theo đuổi cái gọi là thật, để theo đuổi cái thật” này, mà không tiếc giết mình trong quá khứ, mình trong tương lai, có lẽ, y cũng từng nghĩ tới một chuyện, đó là không đi xoắn xuýt tìm hiểu xem thế giới này là giả hay thật nữa, cứ sống cho hiện tại đi.
Hiện tại!
Diệp Quân lắc đầu cười, sở dĩ hắn không nghĩ tới tương lai, là vì bây giờ hắn không có năng lực đó, hắn rất rõ, bây giờ điều hắn phải làm là sống cho hiện tại, cho dù có nghĩ tới tính xác thực của thế giới này, thì cũng phải đợi tới khi hắn vô địch trên thế giới, cái loại vô địch thật sự ấy.
Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, hắn cẩn thận cảm nhận “Hư thời không”, nếu phá ảo, thì phải chìm vào ảo trước, đương nhiên, điều hắn cần làm là để kiếm đạo chìm vào ảo.
Hắn muốn cho kiếm đạo của mình tiến lên một tâng cao mới.
Thời gian mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân trừ đạo sách ra thì là lĩnh hội về 'thế giới ảo, đồng thời cũng nghĩ nền làm sao mới hợp nhất nó với kiếm đạo được.
Tang Hàn không tìm hắn nữa, mặc dù hăn là thị vệ, nhưng cũng không cần đi theo cô ta mỗi ngày, trừ khi cô ta có yêu cầu, do đó, bây giờ hắn được coi là một người khác tự tại trong phủ tổng đốc, nhưng, Tang Hàn không cho hắn một thân phận chính thức, cho nên, bây giờ trong mắt mọi người của phủ tống đốc hắn
chính là một tên sống nhờ.
Vì vấn đề tướng mạo, thậm chí hắn còn bị đồn là trai lơ được Tang Hàn bao. nuôi...
Trong thế giới tôn trọng cường giả này, đàn ông có thực lực mạnh thì có thế tam thê tứ thiếp, nếu phụ nữ có thực lực, cũng có thế lấy ba chồng bốn trai.
Diệp Quân không biết những chuyện này, dù có biết, cũng không để ý, bây giờ hắn chỉ có hai chuyện, trở nên mạnh mẽ và giết tên chủ nhân bút Đại Đạo kia.
Ngày này, Tân Vân bỗng truyền tin cho hắn.
Diệp Quân lập tức rời khỏi phủ tổng đốc, hắn vừa tới bên ngoài, Tân Vân đã vội chào đón: “Diệp tiểu hữu, nhà họ Quân mời cậu tới phủ.”
Diệp Quân lại cau mày. Tần Vân nói: “Sao thế?”
Diệp Quân phân tích bảo: “Từ khi ông gửi thiếp hỏi qua, đã bốn ngày, nói cách khác, ngày thứ bốn bọn họ mới báo tin lại cho chúng ta.”
Tần Vân trầm trọng nói: “Ý Diệp tiểu hữu là, bọn họ...”
Diệp Quân khế cười nói: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”
Tần Vân gật đầu: “Được.”
Rất nhanh, hai người đã tới Quân phủ, mặc dù Quân phủ không khí thế như phủ tổng đốc, nhưng cũng cực kì xa hoa, suy cho cùng đây cũng là gia tộc mạnh mẽ nhất trong tỉnh.
Hai người tới cửa Quân phủ, nhưng bị người ta chặn lại, Tân Vân vội tiến lên nói: “Chúng ta được mời tới.”
Nói rồi, ông ta lấy một tấm thiếp mời đưa qua. Người kia nhìn thiếp mời, sau đó nói: “Đi cửa hông.” Nói rồi, gã chỉ vào một lối cửa nhỏ cạnh cửa lớn không xa.
Tân Vân nhìn cửa nhỏ, lập tức ngơ ngác.
Người kia nói: “Chỉ có thiếp mời màu vàng, mới có tư cách đi cửa chính, các ngươi là thiếp mời màu đen, chỉ có thể đi cửa nhỏ, đây là quy củ.”
Sắc mặt Tần Vân hơi mất tự nhiên, ông ta cũng không sao, quay đầu nhìn Diệp Quân, chủ yếu là ông ta sợ Diệp Quân không vui.
Diệp Quân cười nhạt: “Đi thôi.”
Tất nhiên hắn sẽ không tức giận vì chút chuyện nhỏ này rồi.
Tần Vân gật đầu, hai người đi vào Quân phủ dưới sự dẫn dắt của thị vệ kia, họ dẫn hai người tới một thiên điện: “Đại thiếu gia đang tiếp khách, các ngươi chờ chút.”
Nói rồi, gã lui ra.
Lát sau, sắc mặt Tân Vân ngày càng khó coi, vì không có một ai mang trà lên.
Vẻ mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, mục đích của hắn chỉ là mua miếng đất kia, hắn ra tiền, đối phương đưa đất, chuyện đơn giản thế thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!