"Giết ta?"
Khóe miệng Diệp Huyên hơi nhếch lên: "Ngươi có thể thử!"
Chủ nhân bút Đại Đạo ở bên lập tức biến sắc, ông ta nhìn về phía người ngoại giới: "Chuyện này không liên quan gì đến ông ấy, ngươi đừng kích động”.
Người ngoại giới không để ý đến chủ nhân bút Đại Đạo, ông ta nhìn Diệp Huyên rồi mỉm cười hỏi: "Các hạ tên là gì?"
Diệp Huyên cười nói: "Ta tên Diệp Huyên... Nghe nói ngươi muốn nghiệm chứng thật và giả, ái chà, hà tất phải phiền như vậy? Ngươi cầu xin ta đi, ta dạy cho ngươi! Ha hai"
"Ngông cuồng!"
Phía xa xa, Đạo Tiêu nghe Diệp Huyên nói thế thì lập tức giận tím mặt, ông ta chỉ vào Diệp Huyên: "Ngươi là cái thá gì mà dám nói vậy với sư phụ ta..."
Diệp Huyên búng tay một cái, Đạo Tiêu lập tức nổ tung, trực tiếp bị xóa sổ.
Giết trong nháy mắt!
Thấy thế, đám người Phạn Thiên đều lấy làm sợ hãi.
Diệp Huyên nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo và người đàn ông kia, nụ cười trên mặt dần biến mất: "Nếu là cường giả cùng cấp thì các ngươi muốn chơi thế nào ta cũng kệ, thế nhưng lấy lớn hiếp nhỏ... Các ngươi nghĩ là sau lưng nó không có ai thật à?"
Nói rồi, ông ấy đột nhiên chỉ một ngón tay về phía Phạn Thiên đứng ở phía xa.
Ông ta lập tức tái mặt, nhưng ông ta cũng kinh hãi phát hiện có một luồng sức mạnh thần bí đã khóa chặt mình lại, trong nháy mắt, ông ta đã bị nổ tung rồi hóa thành hư vô.
Lại giết trong nháy mắt!
Nhưng Diệp Huyên vẫn chưa dừng lại, hắn xoay người lần lượt chỉ từng người, chỉ đến ai thì người đó lập tức bị xóa sổ...
Chết như ngả rạ! Không ai có sức chống cự.
Chỉ chốc lát, một đám cường giả đứng đầu chủ nhân bút Đại Đạo dẫn đến đều bị giết chết hết...
"Diệp Huyên!"
Chủ nhân bút Đại Đạo thấy Diệp Huyên đại khai sát giới thì trầm giọng nói: "Ngươi có tuân theo quy tắc không?"
Diệp Huyên cười nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo, ta phát hiện ông còn không biết xấu hổ hơn cả cha ta!"
Người đàn ông áo xanh: "..."
Diệp Huyên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: "Chỉ có ông được lôi kéo người khắp nơi đến đánh con trai ta, chứ không cho con trai ta gọi người à? Quy tắc đếch gì vậy?"
Người đàn ông bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên xòe tay ra, sau đó lại siết chặt lại, thời không xung quanh Diệp Huyên đột nhiên trở nên hư huyễn.
Một luồng sức mạnh Đại Đạo thần bí hiện lên trong đất trời, sau đó nhanh chóng ập về phía Diệp Huyên, mà Diệp Huyên không hề né tránh, để mặc luồng sức mạnh đó nhấn chìm mình.
Nhưng ông ấy lại không hề hấn gì!
Người đàn ông hơi ngạc nhiên.
Diệp Huyên nhìn ông ta: "Làm mấy trò vớ vẩn màu mè này để làm gì? Không phải ngươi muốn biết thật và giả của thế gian này à? Bây giờ ta sẽ cho ngươi biết".
Nói rồi, ông ấy bước lên trước một bước, chỉ một bước đó thôi đã khiến thời không quanh ông ấy cùng người đàn ông kia chở trở nên hư huyễn, xung quanh bọn họ lập lòe vô số văn tự...
Nhìn những dòng chữ chỉ chít lấp lóe kia, trong mắt người đàn ông lần nữa ánh lên tia kinh ngạc, ông ta nở nụ cười: "Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy... Ha ha..."
Vừa dứt lời, hơi thở của ông ta cũng đột nhiên tăng vọt!
Đột phá!
Lúc này ông ta lại đột phá!
Mọi người đều thấy nghỉ hoặc.
Chủ nhân bút Đại Đạo cũng khó hiểu, nhưng chẳng mấy chốc, ông ta như nghĩ đến điều gì đó mà sắc mặt lập tức biến đổi: "Diệp Huyên, thứ không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi..."
Diệp Huyên không nhìn ông ta.
Chủ nhân bút Đại Đạo thật sự vô cùng tức giận, chưa kịp nghĩ thêm gì khác đã quay sang vung quyền đánh về phía Diệp Huyên.
Đây là bị ép!