"Ha ha”.
Mạc Sơn Hà cười phá lên: “Huynh cứ việc yên tâm. Diệp Quân: “Vậy chúng ta ra ngoài xem”.
Rồi cả hai rời khỏi tháp.
Bên ngoài, Quốc sư vẫn còn đang đại chiến với Tập Tiêu. Diệp Quân quan sát mà đanh mặt.
Quyền thế của Tập Tiêu trở nên mạnh hơn, khí thế đã đạt đến độ đáng sợ của ngọn núi lửa mấy vạn năm chuẩn bị tuôn trào, quyền ý tuôn ra như muốn nghiền nát hết thảy.
Kiếm thế của hắn cũng chưa chắc đỡ được.
Càng đáng sợ hơn là Quốc sư lại có thể đối phó với Tập Tiêu như vậy.
Cho dù thân hình đã mờ đi, Quốc sư vẫn bất động trước quyền thế như vũ bão của Tập Tiêu, chặn lại tất cả.
Mạc Sơn Hà nói: “Họ đã đến giới hạn rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Giờ thì xem ai kiệt sức trước thôi”.
Hắn nhìn sang Mạc Sơn Hà: “Sao các huynh lại bị nhốt trong tù?"
Y cười khổ: “Vì mạo phạm vị kỳ nhân kia. Hầy, năm đó tuổi trẻ chưa trải sự đời, không đặt ai vào mắt, cuối cùng gặp phải khúc xương khó gặm. Tóm lại vẫn nên khiêm tốn thì hơn”.
Diệp Quân gật gù: “Huynh bây giờ cũng khiêm tốn lắm”.
"Thật à?”
Mạc Sơn Hà vui vẻ: “Ta kín tiếng thiệt hả?"
Diệp Quân: “...”
Mạc Sơn Hà cảm thán: “Chỉ có người từng gặp gian nan mới biết khiêm tốn đớ.