Sau khi Diệp Quân rời khỏi đại điện, ở phía chân trời, tất cả mọi người đang nhìn hẳn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía chân trời, cười nói: "Ông thẳng!"
Ông thẳng!
Nghe hẳn nói thế, đám người Khưu Nguyên đều thở phào. nhẹ nhõm, tất nhiên bọn họ không thật sự lựa chọn Diệp Quân, bọn họ vẫn muốn đứng về phía Toại Cổ Kim.
Có thể nói, trận cược hôm nay chỉ có Diệp Quân cô đơn lẻ loi một mình.
Toàn bộ đều là người của chủ nhân bút Đại Đạo! Diệp Quân hắn căn bản không có cơ hội thắng.
Chủ nhân bút Đại Đạo Diệp Quân Diệp Quân, sau đó lại nhìn Toại Cổ Kim đang làm mặt lạnh ở phía xa, tuy cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng cũng đành thôi, đại cục đã định, rốt cuộc có thể lấy được thứ ở dưới thần tọa chủ chung kia rồi.
Diệp Quân không để ý đám người ở xung quanh nữa, hẳn chậm rãi ngẩng đầu nhìn sâu vào trong hư không, lúc này ở nơi chân trời chợt nứt ra, ba người xuất hiện.
Là Phạn Chiêu Đế và hai vị thủy tổ.
Diệp Quân chậm rãi đi đến chỗ Phạn Chiêu Đế, cô ta chỉ nhìn hắn, không nói gì.
Diệp Quân bước đến trước mặt cô ta rồi khẽ hỏi: "Muội là... Nhất Niệm đúng không?"
Chỉ một thoáng, Phạn Chiêu Đế lập tức rơi nước mắt. Thấy thế, Diệp Quân đã xác thực được suy nghĩ của mình, hẳn đến trước mặt Nhất Niệm rồi khẽ ôm lấy cô ta, khèn giọng nói: "Nha đầu ngốc..."
Nhất Niệm ôm chặt lấy hắn, nước mắt tuôn ra như mưa: “Tướng công..."
Diệp Quân run giọng nói: "Lúc đó muội hận ta lắm đúng không?"
Nhất Niệm ra sức lắc đầu.
Diệp Quân khẽ tách ra, lau nước mắt trên mặt cô ta rồi mỉm cười: "Đi thôi, chúng ta về nhà".
Nhất Niệm quay đầu nhìn những cường giả xung quanh đang bao vây bọn họ, Diệp Quân khế mỉm cười: "Ta đã đầu hàng rồi".
Nói xong, hẳn kéo Nhất Niệm đi về phía xa, mà đúng lúc này, Thương Hồng Y ở phía xa đột nhiên gẵn giọng nói: "Đầu hàng là được à? Ngươi tưởng đây là trò đùa trẻ con chắc?
Nực cười".
Dứt lời, cô ta lập tức hóa thành một luồng sáng rực rỡ đánh về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.
Trong mắt không hề che giấu sát ý.
Từ khi giao thủ với Diệp Quân xong, cô ta đã cảm nhận được sự đáng sợ của hắn, cô ta biết rõ rằng nếu hôm nay để Diệp Quân đi thì tương lai ắt có hậu hoạn vô cùng.
Phải diệt cỏ tận gốc!
Thương Hồng Y đột nhiên ra tay khiến những cường giả có mặt ở đây đều bất ngờ, nhưng chẳng mấy chốc cũng hiểu được, trong mắt rất nhiều người đều tỏ ra ý tán thành.
Thiên tài yêu nghiệt cỡ ấy nếu hôm nay không giết chết thì tương lai có thể làm gì được hắn?
Có đầu hàng chịu thua cũng không được! Nhất định phải diệt cỏ tận gốc!
Nghĩ đến đây, có người đã nói: "Giết hản, chấm dứt hậu hoạn!"
"Nhân lúc hắn chưa phát triển, giết hắn..."
"Không thể thả hản đi, hắn quá yêu nghiệt, thả hản chẳng khác gì thả hổ về rừng, hậu hoạn vô cùng..."
"Đầu hàng là được à? Đúng là buồn cười, giết hết, giết cả nhà hắn!"
"Giết chết hắn!" "Đánh chết hắn!"
Xung quanh chợt vang lên ra rả tiếng chửi rủa, rất nhiều cường giả đua nhau vọt về phía Diệp Quân và Nhất Niệm.
Nhất định phải đuổi cùng giết tận!
Sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức thay đổi, lập tức nổi giận: "Đệt bà..."
Nói rồi, ông ta định lao ra cản Thương Hồng Y, nhưng chỉ một khắc sau, vẻ mặt ông ta đã sượng lại, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Chỉ thấy đẳng sau Diệp Quân và Nhất Niệm ở phía xa chẳng biết từ bao giờ đã xuất hiện một cô gái váy trăng...
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Một giọng nói chợt vang lên từ hư không đâu đó: "Đầu hàng cũng không được? Còn muốn diệt cả nhà họ Dương của †a? Ông đây nhường nhịn các ngươi nhiều quá rồi đúng không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!