Huynh đệ!
Diệp Khải toét miệng cười: “Ta vẫn không đánh lại huynh rồi”.
Trước đó y đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, dốc lòng tu luyện với mục tiêu là ngày nào đó sẽ có thể quanh minh chính đại đánh tay đôi với Diệp Quân.
Không nhất thiết phải phân thẳng thua, chỉ là đánh một trận đã đời mà thôi.
Sâu trong lòng, y vẫn luôn muốn chứng minh cho người đời biết rằng nhà bọn họ không chỉ có Diệp Quân mà còn có một Diệp Khải cũng không kém cạnh.
Vì thế nên hắn không dám chểnh mảng trong tu luyện, từng đi qua những nơi hung hiểm nhất, trải qua những tình huống tuyệt vọng nhất, không chỉ một lần bồi hồi nơi cõi chết.
Cuối cùng vẫn là đánh không lại.
Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ may mắn được cha mẹ dìu dắt mà thôi, còn lại không thể băng đệ”.
Diệp Quân: “Trước kia khi còn ở tại gia tộc, khi ta còn chưa có kỳ ngộ, huynh chưa khôi phục thân phận, ta cũng đã không băng huynh rồi”.
Diệp Quân cười: “Thật ra áp lực của ta cũng lớn lắm, cũng vì có đệ nên mới không dám lơ là tu luyện. Chắc đệ không biết chứ ta thường lén tu luyện giữa đêm vì sợ bị đệ vượt mặt đấy. Khi ấy ta chỉ nghĩ ta là thế tử, lỡ thua kém đệ rồi bị mất chức. vị thì sẽ xấu hổ lắm!"
Diệp Khải cười khổ: “Ra là tu luyện ngày đêm à”.
Diệp Quân gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở nhà họ Diệp thì không khỏi bật cười.
Đặc biệt là những lần cùng Diệp Khải đánh lộn với tụi trẻ đồng trang lứa mấy thế gia còn lại.
Tuy hắn chỉ là con nuôi nhưng không ai trong gia tộc xem hẳn là người ngoài.
Khi ấy hắn mơ ước những gì?
Trước mười tuổi là quét sạch mấy nhà họ Lý, Triệu, Vương.
Lớn hơn chút là gia nhập thư viện Quan Huyên để trở nên mạnh hơn. Mạnh đến đâu?
Hắn đã từng mơ.
Trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ ở Nam Châu.
Vì sao lại thế?
Khi ấy hản suy nghĩ rất đơn giản, rằng nếu có ngày gặp được cha mẹ, để họ thấy hắn trở nên xuất sắc thế nào, thì liệu
họ có hối hận đã bỏ hän lại nhà họ Diệp hay không?
Thậm chí còn nghĩ đến cảnh huênh hoang đầy khí thế cho hả giận.
Muốn nhận lại ta à? Năm mơ đi!
Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt hối hận của cha mẹ là hắn thấy sướng rơn cả người.
Nào ngờ mọi chuyện sau đó lại năm ngoài suy nghĩ của hắn.
Bây giờ ngẫm lại mới thấy cuộc sống trước kia vui vẻ biết bao.
Diệp Khải đứng dậy, quay lại hành lễ với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ơn dạy dỗ của sư phụ, Diệp Khải cả đời không quên, nhưng ta sẽ không để người đụng đến Diệp Quân huynh”.
Đối phương không giận mà còn cười: “Đây là việc giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi. Ta dạy ngươi cũng không phải là để đi đối phó hẳn. Thứ kịch bản cẩu huyết ấy, sư phụ ngươi không thèm làm”.
Diệp Khải còn muốn nói gì thì bị ông ta ngắt lời: “Chuyện không phải của ngươi, tự đi mà theo đuổi cuộc đời của ngươi đi".
Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi Diệp Quân: “Thấy thế nào?”
Diệp Quân gật đầu, nói với Diệp Khải: “Đệ đi đi, đây là chuyện giữa ta và ông ta”.
Diệp Khải ngang bướng lắc đầu.
Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, người sau vung tay truyền tống Diệp Khải đi nơi khác rồi nói.
"Yên tâm, ta sẽ không hại y”. Diệp Quân: “Ta biết”.
Rồi lại nói: “Ông tuy xấu tính nhưng ít nhất vẫn còn nhân phẩm'.
"Ha ha ha!"
Chủ nhân bút Đại Đạo phá ra cười. Diệp Quân nhìn sang Thương Hồng Y, cô ta nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Để ta thử xem có giết được cg Vực Chủ hay không”.
Nói rồi kiếm Thanh Huyền xuất hiện trong tay, phóng ra một tia kiếm quang thẳng về phía Thương Hồng Y.
Sức mạnh tín ngưỡng tràn ngập khiến đất trời chao đảo.
Mặt Thương Hồng Y vặn lại, tung ra cú đấm bao hàm khí tức Đại Đạo mãnh liệt, nhưng vừa chạm vào kiếm Thanh Huyền đã tán loạn.
Ruỳnh!
Cô ta bị đánh bay đi mấy vạn trượng.
Vừa dừng lại thì đã thấy tia kiếm quang khác lao tới làm đồng tử cô ta rụt lại, mặc kệ cơ thể vẫn bất ổn mà ngưng tụ Đại Đạo trong tay. Cú đấm này cũng bị kiếm của Diệp Quân phá vỡ, cô ta lại bay ra ngoài.
Toàn thân nứt nẻ, rỉ ra máu tươi.
Ai nấy đều kinh hãi. Từ khi nào mà Diệp Quân mạnh dữ vậy?
Kể từ sau khi sử dụng tín ngưỡng, cg Vực Chủ đã không đủ lọt vào mắt hẳn nữa.
Diệp Quân không tấn công nữa mà hỏi: “Đây là bản thể của cô à?"
Thương Hồng Y chỉ quäc mắt trừng lại.
Diệp Quân cười: “Chả sao”.
Hắn tìm Toại Cổ Kim trong đám người: “Cảm ơn cô, nếu không có cô thì sức mạnh tín ngưỡng của ta đã không đạt đến trình độ này”.
Toại Cổ Kim không đáp.
Diệp Quân lại cười: “Nếu ta đoán đúng thì thủy tổ của ba văn minh đều có mặt nhỉ?"
Thủy tổ?
Chỉ thấy thời không ở chân trời chuyển động, hai người đàn ông xuất hiện.