Trước giờ Diệp Quân luôn nghi ngờ chuyện chủ nhân Bút Đại Đạo cứ nhằm vào hắn.
Vô lý thật!
Mình không thù không oán với người ta, sao tên này lại như âm hồn bất tán nhằm vào mình nhỉ?
Vì chính nghĩa sao? Không đúng.
Chủ nhân Bút Đại Đạo không phải là thánh, chắc chắn không làm điều đó vì cái gọi là công lý, hơn nữa Diệp Quân hắn không muốn hy sinh cho tất cả chúng sinh, hắn chỉ muốn thiết lập trật tự mà thôi, ngược lại sẽ có lợi cho tất cả chúng sinh. Hơn nữa, lúc đầu Tổ Đạo tế chúng sinh, người này không những không ngăn cản được mà còn giúp đỡ y.
Có thể thấy người này nhắm vào hắn không phải là cái gọi là chính nghĩa.
Không vì chính nghĩa, cũng không có thù, vậy thì chỉ có một lời giải thích.
Lợi ích!
Trật tự mà Diệp Quân muốn thiết lập sẽ tổn hại đến lợi ích của chủ nhân Bút Đại Đạo.
Nói cách khác chủ nhân Bút Đại Đạo chắc chắn còn có một thân phận khác, một thân phận cuối cùng vượt qua nền văn minh hiện tại.
Mọi chuyện đều đã rõ.
Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng bật cười: “Cậu thông minh giống cha cậu vậy”.
Diệp Quân quay sang nhìn Toại Cổ Kim ở một bên: “Toại cô nương, tiếp theo để cô giải quyết đấy”.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu, cô ta nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Trước tiên hợp tác đi vào tỉnh vực Tổ?”
Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn sang phải, thời không nơi đó bỗng nứt ra, sau đó Thương Hồng Y chậm rãi bước ra.
Cô ta vừa bước ra, ánh mắt sắc như kiếm nhìn sang Diệp Quân.
Chủ nhân Bút Đại Đạo nói: “Đã từng nói với ngươi rồi, đừng khinh địch mà ngươi lại không nghe, bây giờ chịu thiệt rồi nhỉ?”
Thương Hồng Y thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Khuyết Chiến ở đằng xa: “Muốn đi vào tỉnh vực Tổ thì phải hợp tác giải quyết người này”.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khuyết Chiến.
Nói rồi cô ta xòe lòng bàn tay ra, hàng tỷ đại đạo lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay, chỉ trong chốc lát cô ta đã phá được sức mạnh bí ẩn của Khuyết Chiến, khôi phục cảnh giới của mình.
Ở một bên khác, bàn tay phải giấu trong ống tay áo của người đeo mặt nạ hơi xoay chuyển, một dấu ấn xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta, dấu ấn hơi rung lên, tu vi của ông ta lập tức được khôi phục.
Ông lão mặc đồ xám tay cầm gậy nện nhẹ xuống đất, tu vi của ông ta cũng hồi phục.
Chỉ có Toại Cổ Kim không có động tác gì.
Thương Hồng Y nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Tu vi của ta có hồi phục hay không cũng vô dụng”.
Ầm!
Diệp Quân đi đến cạnh cô ta, mỉm cười nói: “Ta bảo vệ cô”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!