Mặc dù trong quá khứ đã từng có một lần, nhưng khi cảm giác đau đớn này tái diễn, Diệp Quân vẫn có phần không chịu được.
Cảm giác đau đớn này bắt nguồn từ trong huyết mạch, sau đó qua huyết mạch thâm nhập vào kinh mạch, xương tủy của toàn thân, khi tới thần hồn, mỗi tấc đều như bị chiên lên, cảm giác bây giờ của hắn như muốn thiêu đốt, khiến hắn khó lòng chịu được, nhưng đáng sợ nhất là trong huyết mạch thần bí này còn có một loại sức mạnh bí ẩn, sức mạnh đó như nham thạch nóng chảy đi lang thang khắp người hắn, dính vào mỗi tấc huyết dịch, kinh mạch, xương tủy.
Sức mạnh ý chí của hăn luôn rất mạnh, nhưng giờ này khắc này, hắn chỉ có một ý nghĩ là ngất đi.
Cứ như vậy, không biết bao lâu, Diệp Quân từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là một chiếc giường thuê, bên trên điêu khắc một số hoa văn hình vẽ, rất dễ nhìn.
Đây là đâu?
Đầu óc Diệp Quân hơi mơ hồ, hắn muốn ngồi dậy, lại phát hiện sức lực toàn thân như bị dùng cạn, không có tí sức nào.
Diệp Quân cười khổ.
Hắn cố nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nhưng làm sao cũng không nhớ được, hắn chỉ biết, đoạn sau hình như đã mê man rồi.
Nhưng cũng không đúng, nếu hôn mê, e là huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân không đè ép được loại huyết mạch thần bí kia.
Phải biết, hắn là gốc rễ của hai loại huyết mạch này.
Diệp Quân nói. “Tiểu Hồn?”
Không ai trả lời.
Diệp Quân ngơ ngác, hắn vội thử liên hệ với Tiểu Hồn, nhưng phát hiện, Tiểu Hồn hoàn toàn không ở cạnh.
Lúc này, cửa từ từ mở ra, một cô gái đồ đen bước vào, trông cô gái chỉ tâm hai mươi, mặc đồ đen, như cẩm thạch, rất dễ nhìn.
Diệp Quân có chút nghi ngờ.
Cô gái đồ đen đi tới trước mặt Diệp Quân, khẽ cúi đầu: “Diệp công tử, đây là Cố Vấn Các, ta là nô tỳ của các chủ, ngươi có thể gọi là Kim Nhất”
Diệp Quân nói: “Kim Nhất cô nương, sao ta lại ở đây?”
Kim Nhất nói: “Là các chủ đưa ngươi tới.”
“Toại cô nương!”