Toại Cổ Kim tất nhiên không muốn đôi co với Diệp Quân về vấn đề này, cô ta nói: "Nếu ngươi muốn biết suy nghĩ thật sự của người khác về trật tự của ngươi... Vậy ngươi có thể tự đặt tay lên ngực để tự hỏi bản thân mình, chỉ cần ngươi hỏi, ngươi sẽ có đáp án".
Diệp Quân nói: "Hỏi gì?"
Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nếu như không có người nhà của ngươi, vậy có ai tình nguyện tuân thủ theo trật tự của ngươi không?"
Một lời xuyên tim.
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim hắn: "Có đáp án chưa?"
Diệp Quân gật đầu.
Toại Cổ Kim nói: "Rất nhiều người tuân thủ trật tự của ngươi, nhưng liệu có khả năng họ chỉ đang mượn trật tự của ngươi để mưu lợi? Hoặc là vì người nhà ngươi nên không thể không tuân thủ trật tự ấy? Còn nữa..."
Nói rồi, cô ta đột nhiên lắc đầu: "Thôi".
Diệp Quân nhìn về phía cô ta: "Sao không nói?"
Toại Cổ Kim bình tĩnh đáp: "Khó nghe, nói nhiều sẽ khiến ngươi thấy ghét".
Diệp Quân mỉm cười nói: "Cô nói đi, nếu chút chuyện đó mà ta không tiếp thu được thì còn nói gì đến việc thành lập trật tự?"
Toại Cổ Kim vẫn lắc đầu, tiếp tục ăn mì, lần này cô ta ăn rất nhanh, chỉ chốc lát đã ăn xong.
Diệp Quân nói: "Cô mà không nói là ta lại tiếp tục nhìn chằm chằm cô đấy".
Toại Cổ Kim lườm hắn một cái.
Diệp Quân bật cười: "Cô nói đi, ta rất muốn nghe”.
Toại Cổ Kim bưng lấy bát mì uống một hớp nước cốt, sau đó mới nói: "Mời ta thêm một bát nữa đi".
Diệp Quân gọi: "Ông chủ, thêm một bát nữa". "Được!" Ông chủ cười thích chí vô cùng.
Toại Cổ Kim nói: "Ngươi không thể cứ treo việc thành lập trật tự ở bên mồm được, những chuyện ngươi đang làm là một loại cách mạng, một loại tạo phản, trước khi chưa có được thực lực tuyệt đối mà ngươi muốn thành lập trật tự... Ngươi đang tự rước phiền vào người đúng không?”
Nói rồi cô ta lại nhìn Diệp Quân: "Nếu như thực lực của ngươi bằng được một nửa cô cô của mình, vừa rồi ngươi hỏi ta, ta sẽ không chút do dự trả lời là trật tự của ngươi rất tốt, là phước lành của cả vũ trụ, ta sẽ toàn lực giúp đỡ xây dựng trật tự của ngươi”.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Toại Cổ Kim lại nói: "Cô cô của ngươi mạnh hơn hay chủ nhân bút Đại Đạo mạnh hơn?”
Diệp Quân đáp: "Cô cô ta”.
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Nếu như cô cô ngươi muốn thành lập trật tự thì ngươi nói xem, chủ nhân bút Đại Đạo có dám hó hé gì không?”
Diệp Quân: ”..."
Toại Cổ Kim nói tiếp: "Cô cô để mặc cho ngươi thành lập trật tự, ngươi có nghĩ tới là vì sao không?”
Diệp Quân nhíu mày lại.
Toại Cổ Kim nói: "Bà ấy để ngươi tung hoành như vậy là vì cảm thấy trật tự của ngươi tốt, tán thành với suy nghĩ của ngươi, hay là bởi vì ngươi là cháu của bà ấy?"
Diệp Quân im lặng.
Toại Cổ Kim nói tiếp: "Từ trước đến nay, ngươi có từng dựa vào thực lực và trật tự của bản thân để thuyết phục được nền văn minh nào chưa? Hay chỉ một thế giới thôi cũng được".
Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Gần như đều là nhờ cô cô ta đến xử lý lúc tàn cuộc, đôi khi ông nội cũng đến giúp vài lần".
Toại Cổ Kim gật đầu: "Vậy bây giờ nếu như Phạn Chiêu Đế hoặc chủ nhân bút Đại Đạo đến đánh ngươi, ngươi làm được gì? Ngươi có thể tự xử lý không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Toại Cổ Kim nói: "Ta nói những lời này với ngươi không phải vì muốn đả kích ngươi, mà là muốn ngươi hiểu rõ tình cảnh thật sự của trật tự này, hiện thực là không có bao nhiêu người tình nguyện tán thành trật tự của ngươi, mà ngươi bây giờ cũng không có thực lực để tự xây dựng nên một đạo thống trật tự..."
Nói rồi, cô ta lại nhìn Diệp Quân: "Những lời ta vừa nói đó là suy nghĩ thật lòng của ta".
Diệp Quân gật gật đầu: "Cảm ơn cô đã nói sự thật". Toại Cổ Kim nói: "Có cách giải quyết".
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!