Diệp Quân đáp theo bản năng: “Cô quý giá hơn nó nhiều”.
Vừa nói xong thì thấy không đúng lắm, hẳn bèn quay sang nhìn, vẫn không nhìn ra được buồn vui trên mặt đối phương.
Một hồi sau, Toại Cổ Kim mới nói: “Cảm ơn”.
Thấy cô ta không nổi giận, Diệp Quân bèn cười: “Không có gÌ”.
Hắn lại lấy bốn ngọn lửa kia ra, nhìn chúng nó ngoan ngoãn tụ tập.
Tò mò nói: “Bọn này cũng đặc biệt”.
Nếu Tháp gia chưa nâng cấp thì cũng không phải đối thủ của chúng.
Toại Cổ Kim nhìn theo: “Chúng cũng đến từ văn minh Tổ”.
Diệp Quân nhìn xung quanh: “Nơi này cũng vậy?"
Toại Cổ Kim: “Tương truyền bọn họ có thần điện Cộng Chủ rộng bằng một tinh vực, nhưng nơi này lại không có”.
Diệp Quân: “Có lẽ vẫn là có liên quan”.
Bỗng bốn mắt nhìn nhau.
Tâm linh tương thông, đồng thời nghĩ về một điều.
Diệp Quân hạ giọng: “Người kia hối hả rời đi... có thể là đang trở về văn minh Tổ chân chính”.
Hắn nhìn về đằng xa, dùng thần thức đuổi theo nhưng không bắt được khí tức nào.
Sắc mặt bèn sa sầm.
Toại Cổ Kim: “Không vội, bọn họ xuất hiện sẽ kinh động vũ trụ. Chúng ta cứ giăng lưới trước, có tin tức nào thì cũng sẽ biết đầu tiên”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Toại Cổ Kim: “Vậy đi thôi”.
Diệp Quân: “Khoan đã”.
Rồi hẳn vung tay thu cung điện bằng đồng kia vào tháp, cười nói.