Toại Cổ Kim hỏi: “Tả Vực chủ, ông không sợ chủ nhân bút Đại Đạo sao?”
Tả Gian không hề do dự đáp: “Sợ.”
Toại Cổ Kim nhìn Tả Gian, Tả Gian cười nói: “Nhưng chúng †a vẫn muốn lựa chọn Diệp công tử. Lý do thì rất đơn giản, đó là vì chủ nhân bút Đại Đạo xem thường bọn ta, không hề coi bọn ta là người.”
Nếu lúc đầu không phải ông ta giữ lại một tia lý trí mà cứ như vậy chống lại Diệp Quân thì sợ là ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Chủ nhân bút Đại Đạo thực sự biết lừa người mà.
Vực chủ Trừu Mạc của tiên vực Thiên Mạc cũng khẽ gật đầu: “Diệp công tử còn trẻ, càng dễ gân hơn chút.”
Vực chủ Mục Vô Gian của tiên vực Thiên Gian cũng phụ họa: “Toại cô nương, cô là người thông minh, bọn ta cũng không nói vòng vo với cô nữa. Có người đang chơi ván cờ này, mấy lão già bọn ta cũng tự lượng sức mình, không làm nổi người chơi cờ. Nhưng việc này có liên quan tới nền văn minh Tổ, chủ chung của vũ trụ. Bọn ta không muốn hậu quả, cũng không cam lòng. Vì vậy bọn ta muốn chọn một vị Minh chủ, không muốn trở thành kẻ bị ruồng bỏ.”
Toại Cổ Kim nói: “Các ông hẳn là rất tò mò tại sao Cựu Thổ bọn ta lại chọn hắn, đúng không?”
Mục Vô Gian cười đáp: “Đúng vậy.”
Toại Cổ Kim cũng không vòng vo với bọn họ: “Ta dẫn bốn vị tới một nơi.”
Dứt lời, cô ta trực tiếp dẫn bốn người vào trong Tiểu Tháp. Sau khi vào trong Tiểu Tháp, bốn người đều biến sắc.
Toại Cổ Kim nhìn họ: “Đây không phải là nghịch chuyển thời gian mà là tạo lập thời gian.”
Nghe vậy, bốn người đều kinh hãi, bọn họ vội vàng thả thần thức đi kiểm tra kĩ thời không này. Dần dần, sắc mặt của họ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ban đầu, bọn họ còn tưởng rằng đây là nghịch chuyển thời gian, tất nhiên chỉ như vậy cũng đã rất nghịch thiên rồi, vô cùng vô cùng nghịch thiên. Thế nhưng bọn họ không ngờ rằng, đây căn bản không phải là nghịch chuyển thời gian, mà là tạo lập ra một thời gian hoàn toàn mới.
Toại Cổ Kim lại nói: “Hắn nói hắn chính là chủ chung của vũ trụ chuyển thế.”
Bốn người vội vàng nhìn Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tính đáp: “Cho dù các người có tin hay không, dù sao thì ta cũng không tin.”
Tiểu Tháp: “...
Chủ chung của vũ trụ!
Chủ nhân văn minh của nền văn minh Tổ sao?
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, lời này của Diệp Quân tất nhiên bọn họ sẽ có phần không tin tưởng lắm. Nhưng không cần nghỉ ngờ gì nữa, tên này rất có thể đến từ nền văn minh Tổ, cũng có thể đến từ một nền văn minh vũ trụ khác cũng vô cùng cường đại.
Bởi vì Tiểu Tháp này thực sự quá nghịch thiên rồi.
Tâm trạng của bốn người như thủy triều.
Toại Cổ Kim dẫn bốn người rời khỏi Tiểu Tháp. Trong phòng, cô ta nhìn họ: “Bốn vị có thể nói rõ với ta rồi.”
Bốn người đều im lặng.
Toại Cổ Kim lại nói: “Thực ra cá nhân ta kiến nghị bốn vị nên đứng ngoài cuộc. Bởi vì cuộc tranh chấp Đại Đạo này có liên quan đến quá nhiều thứ. Mà trước mắt, chỉ có vài người là rõ ràng, còn đâu vẫn là một ẩn số. Lúc này bốn vị chen vào,
thực sự có phần không sáng suốt.”
Vực chủ Thương Qua đột nhiên hỏi: “Vậy tại sao Toại cô nương lại nhúng tay vào lúc này?”
Toại Cổ Kim liếc nhìn ông ta: “Liều một phen.”
Liều một phen.
Thương Qua yên lặng. Lúc này nhảy vào, tất nhiên là muốn liều một phen.
Thành công, tất nhiên sẽ lên một tâng cao mới, thậm chí là mấy tầng cao mới.
Thất bại, tất nhiên là mộ mọc đầy cỏ rồi. Lựa chọn thế nào đây?
Trong lúc họ còn đang do dự thì Toại Cổ Kim đã xoay người rời đi.
Tả Gian vội gọi: “Toại cô nương.”
Toại Cổ Kim nói: “Các người đừng nghĩ liệu bây giờ có nên đi theo hắn hay không, mà nên suy nghĩ xem liệu hắn có cần các người hay không đã. Bốn người đều cả kinh.
Tả Gian vội gọi: “Toại các chủ, chúng ta bàn bạc kỹ lưỡng đi”
Ba vị Vực chủ còn lại cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Một canh giờ sau, Toại Cổ Kim rời khỏi Phi Tiên Lâu. Cô ta đến tế đàn Thần Võ, ở giữa trận pháp, Diệp Quân vẫn đang tu luyện.
Khoảng thời gian này, Diệp Quân đã trở thành kẻ tu luyện điên cuồng, mà dưới sự rèn luyện của các cường giả của nền văn minh Toại Minh, thực lực của hắn tất nhiên cũng ngày càng đáng sợ.
Khoảng nửa canh giờ sau, Diệp Quân rời khỏi tế đàn Thần Võ, hắn đi tới trước mặt Toại Cổ Kim, cười gọi: “Toại cô nương.”
Toại Cổ Kim mở lòng bàn tay ra, Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên bay về trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân hỏi: “Không cần nữa sao?”
Toại Cổ Kim gật đầu: “Đúng vậy.”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó cất Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên đi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!