Chấn động!
Lúc này Khưu Nguyên và Lý Thần đều vô cùng chấn động, như xử nam lần đầu thấy phụ nữ không mảnh vải che thân, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Trong tháp mười năm!
Chỉ bằng một ngày ở ngoài!
Trên đời còn có thần vật nghịch thiên như vậy sao? Mà tên kia còn tùy tiện đưa cho người khác.
Gia thế phải như nào vậy? Sao nuôi ra được người như vậy?
Toại Cổ Kim nhìn vẻ mặt chấn động của hai người, ánh mắt bình tĩnh như nước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Sau một lúc chấn động, trong mắt Khưu Nguyên loé lên một tia phức tạp, ông ta nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Toại các chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cô nói cho chúng ta nghe đi".
Tất nhiên bọ họ không tin Toại Cổ Kim, Tiểu Tháp nghịch thiên như vậy mà chỉ tiện tay đưa thôi à?
Bọn họ không phải trẻ lên ba.
Toại Cổ Kim cũng không thấy bất ngờ, nếu dễ dàng thuyết phục được bọn họ như vậy thì cô ta đã quá xem thường nền văn minh của hai người này rồi.
Toại Cổ Kim nhìn hai người: "Hai vị có ý kiến gì?"
Khưu Nguyên nhìn cô ta: "Còn ý kiến gì được nữa? Từ ban đầu chúng ta đã đánh giá quá thấp người này".
Lý Thần cũng trâm giọng nói: "Không ngờ hắn lại nắm giữ thần vật như vậy, hắn có quan hệ với văn minh tổ chăng?"
Vừa dứt lời, sắc mặt Khưu Nguyên lập tức thay đổi, ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cũng đúng!
Thần vật cỡ này chắc chắn có liên quan đến văn minh tổ.
Hai người đua nhau nhìn về phía Toại Cổ Kim, trong mắt mang theo nghi hoặc cùng thăm dò.
Toại Cổ Kim đáp: "Hắn chưa nói”. Hai người cau mày lại. Toại Cổ Kim lại nói: "Nhưng có lẽ là có quan hệ thật".