Toại Cổ Kim nhìn hắn, trong mắt cô ta như chứa cả vũ trụ mênh mông, khiến người nhìn có chút say mê.
Diệp Quân lập tức hiểu rõ ý của cô ta, kinh ngạc nói: "Ý của cô là..."
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Đừng nói ra".
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, không nói gì nữa.
Toại Cổ Kim bảo: "Vào tháp rồi nói”.
Diệp Quân gật đầu.
Hai người vào trong Tiểu Tháp.
Hai ngươi ngồi xuống một bãi đất trống, trò chuyện rất lâu, Toại Cổ Kim vẫn luôn bình tĩnh, nhưng Diệp Quân càng nói lại càng kích động.
Không có ai biết bọn họ nói về chuyện gì.
Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, ánh mắt Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim đã khác xưa.
Thực sự là nhân tài!
Toại Cổ Kim nói: "Trước hết ngươi cứ tiếp tục tu luyện đi, ta đi làm một vài chuyện đã, ngươi đưa ta mượn dùng tháp này đi".
Diệp Quân lập tức gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn đưa Tiểu Tháp cho Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim lại nói: "Kiếm của ngươi nữa".
Diệp Quân không hề do dự mà đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim: "Cô cầm đi".
Toại Cổ Kim nhận kiếm Thanh Huyên và Tiểu Tháp rồi xoay người rời đi.
Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Toại Cổ Kim, lâm vào đăm chiêu.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà xoay người về lại tế đàn Thần Võ tiếp tục tu luyện, hắn đã dung hợp được kiếm kỹ gần hoàn toàn rồi, hiện tại việc hắn cần làm là tôi luyện.
Cố Vấn Các.
Bên trong các, Tổ Đạo ngồi trước bàn làm việc, nhìn giấy tờ chất chồng như núi trước mắt, ông ta thấy đau đầu khôn siết, bây giờ ông ta cũng coi như là một thành viên của Cố Vấn Các, nhưng cấp bậc vẫn chưa coi, chỉ có thể xử lý một vài việc vặt.
Ông ta cảm thấy vô cùng không xứng với thân phận của mình.
Lúc này, ông ta đột nhiên thấy Toại Cổ Kim đi vào, thấy vậy, ông ta vội vàng đứng lên đi đến trước mặt Toại Cổ Kim rồi nở nụ cười tươi như hoa: "Toại các chủ".
Toại Cổ Kim nhìn về phía ông ta: "Sao?"