Điều này thật sự kiến cô ta bất ngờ, vì cô ta không ngờ rằng Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân lại là tử địch, ban đầu cô ta đoán Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân có thể có quan hệ với nhau, nhưng không đúng!
Toại Cổ Kim đột nhiên mở mắt ra, chuyện này không đúng.
Tổ Đạo nói Phạn Chiêu Đế vốn đã nắm chắc phần thắng, nhưng không biết tại sao lại thất bại vào thời khắc mấu chốt, tu vi toàn thân đều bị Diệp Quân hút mất, cũng chính vì thế, Diệp Quân mới trở thành Đại Đế.
Đương nhiên, đây cũng không phải điểm chính, điểm chính là chuyện sau khi Diệp Quân phế bỏ tu vi, Phạn Chiêu Đế lại có tu vil
Nói cách khác, tu vi Diệp Quân phế đi lại được trả lại cho Phạn Chiêu Đế.
Hai người này có liên quan với nhau!
Vẻ mặt Toại Cổ Kim âm trầm, chẳng lẽ bọn họ liên thủ lại tính kế Cựu Thổ? Nhưng cũng không đúng, nếu hai người này thật sự liên thủ tính kể Cựu Thổ, Diệp Quân chắc chắn phải biết rõ tất cả tình huống, mà lúc Diệp Quân tới Cựu Thổ, rõ ràng là hắn không biết gì về tình hình của Cựu Thổ, chẳng lẽ là giả vờ?
Toại Cổ Kim nhíu mày, nhưng rất nhanh, cô ta đã dẹp bỏ suy nghĩ này của mình, vì nếu Diệp Quân thật sự liên thủ với Phạn Chiêu Đế, ban đầu Diệp Quân cũng sẽ không bị động như vậy, càng không biết chuyện ba nền văn minh lớn đã liên thủ lại.
Toại Cổ Kim nhíu mày, hai ngón tay của cô ta nhẹ nhàng gõ lên ghế, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, không biết cô ta đã nghĩ ra điều gì, ánh mắt đột nhiên sáng lên: “Ta thật là ngu ngốc, tại sao không thử nghĩ nó theo một góc độ khác chứ? Bàn cờ?”
Bàn cời Đây vốn là một bàn cờ, vậy có khi nào Phạn Chiêu Đế là người của cha hoặc cô cô Diệp Quân không, nhưng Diệp Quân cũng không hề hay biết chuyện này.
Cô ta đã biết thực lực của cô cô và cha Diệp Quân, bọn họ tuyệt đối không phải người mà Phạn Chiêu Đế có thể so sánh được, nhưng Phạn Chiêu Đế và Diệp Quân đã giao thủ mấy lần mà không chết, hơn nữa còn càng ngày càng mạnh lên, điều này không bình thường, không chỉ vậy, khi Diệp Quân có thể phản công, Phạn Chiêu Đế lại không chết...
Phân tích tới đây, suy nghĩ của cô ta dần trở nên rõ ràng, giữa Diệp Quân và Phạn Chiêu Đế chỉ có thể xảy ra ba khả năng, thứ nhất, sở dĩ Phạn Chiêu Đế còn sống, là vì cha và cô cô của Diệp Quân cố tình không giết cô ta mà giữ lại cho hắn giải quyết, cũng chính là để bồi luyện, thứ hai là, bản thân Phạn Chiêu Đế đã là người của cha và cô cô Diệp Quân, mục đích cũng là để bồi luyện, thứ ba là, Phạn Chiêu Đế là người của cha và cô cô Diệp Quân nhưng Diệp Quân cũng không biết.
Cô ta dường như có thể xác định được chắc chắn là rơi vào khả năng thứ hai hoặc thứ ba, tuyệt đối không thể nào là thứ nhất.
Vì lúc Diệp Quân phế tu vi, Tổ Đạo không có tu vi, vậy thì đồng nghĩa với thứ đồ chơi này có thể không chế, nếu có thể không chế vậy cũng chính là cố tình làm, đơn giản mà nói, chính là cố tình không cho Tổ Đạo mà chỉ cho Phạn Chiêu Đế, nếu không phải người mình, cần gì phải uổng công vô ích chứ? Cứ cho Diệp Quân không phải tốt hơn sao?
Nhìn theo góc độ khác.
Phạn Chiêu Đế thật sự là quả Sinh Mệnh, cô ta là người của nền văn minh Toại Minh, đơn giản chỉ có một mục đích, chính là nắm toàn bộ văn minh Toại Minh trong tay, thậm chỉ là toàn bộ Cựu Thổ.
Diệp Quân tu Trật Tự, vậy hắn cần cái gì?
Là sức mạnh tín ngưỡng của tất cả chúng sinh, đơn giản mà nói, mục đích của Phạn Chiêu Đế có thể là trợ giúp Diệp Quân có được toàn bộ Cựu Thổ, sau đó giúp Diệp Quân tranh giành Đại Đạo.
Nhưng vẫn còn một vấn đề lớn!
Ba nền văn minh đứng đầu cũng là người tranh giành Đại Đạo, một khi như vậy, hai bên nhất định sẽ có mâu thuẫn.
Toại Cổ Kim nhíu mày, cô ta có thể nghĩ tới mâu thuẫn này, Phạn Chiêu Đế nhất định cũng có thể nghĩ tới, nói cách khác, người phụ nữ này có thể đã lên kế hoạch diệt trừ chủ nhân của ba nền văn minh lớn
Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm mắt lại, bây giờ cô ta không biết trong lòng Phạn Chiêu Đế, nền văn minh Toại Minh có quan trọng hay không, nếu quan trọng, vậy thì Phạn Chiêu Đế cũng giống cô ta, quyết định đi theo Diệp Quân để tốt cho nền văn minh Toại Minh, nhưng nếu trong lòng Phạn Chiêu Đế, nền văn minh Toại Minh không hề quan trọng...
Một lát sau, Toại Cổ Kim chậm rãi đứng dậy, cô ta đi ra ngoài, nhìn về phía xa xăm, ánh mắt hiện lên sự lo âu vô cùng.
Cô ta chỉ phân tích ra một số chuyện của Diệp Quân, nhưng đối thủ thì sao?
Cho đến nay, cô ta vẫn chưa thể thoát khỏi bàn cờ và nhìn nó với góc nhìn của một người ngoài cuộc.
Cô ta vẫn đang ở trong bàn cờ.
Mà bên trong bàn cờ thì sẽ rất bị động, giống như bây giờ, cô ta cũng không biết nước cờ kế tiếp của chủ nhân bút Đại Đạo là cái gì, cũng không biết trong lòng Phạn Chiêu Đế có nền văn minh Toại Minh hay không, càng không biết bên trong bàn cờ này có quân cờ nào khác hay không.
Rất lâu sau đó, Toại Cổ Kim đột nhiên cười.
Cô ta vừa nhớ lại những gì Tổ Đạo nói, thật ra cô ta đã bỏ qua một điều vô cùng quan trọng.
Diệp Quân vì toàn bộ vũ trụ cấp mười và những bằng hữu của hắn mà chủ động phế bỏ tu vi của mình.
Trong lòng Phạn Chiêu Đế có nền văn minh Toại Minh không thật ra cũng không quan trọng, không hề quan trọng chút nào, điều quan trọng chính là Toại Cổ Kim phải khiến trong lòng Diệp Quân có nền văn minh Toại Minh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!