Bây giờ Tiểu Tháp sắp không theo kịp suy nghĩ của hai người này nữa rồi, nói chuyện mà cứ có ẩn ý.
Diệp Quân cười nói: “Cô nương nói cái lợi thử xem?”
Toại Cổ Kim chậm rãi nói: “Trước hết, trong các vũ trụ đã được quan sát hiện tại, ngoài nền văn minh tổ trong truyền thuyết ra thì nền văn minh Cựu Thổ là nền văn minh vũ trụ cao cấp nhất, nếu Diệp công tử muốn nâng cao thực lực thì nơi này là phù hợp nhất với Diệp công tử, dĩ nhiên ta sẽ cố gắng hết sức để giúp Diệp công tử nâng cao thực lực”.
Diệp Quân mỉm cười, nhưng không nói gì.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Thứ hai, nếu Diệp công tử ở lại đây, có thể hiểu rõ về trật tự của ba nền văn minh lớn. Cho dù là luyện võ đạo hay thiết lập trật tự, nhắm mắt làm liều là điều không thể, chỉ có sự hiểu biết điểm mạnh và điểm yếu của người khác mới có thể cải thiện bản thân, cũng có thể cảnh báo bản thân, tất nhiên ta cũng sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ Diệp công tử”.
Diệp Quân vẫn không nói gì.
Toại Cổ Kim nhìn hăn: “Ngoài ra, ta cũng sẽ chống lại Thương Hồng Y cùng với Diệp công tử, dù sao bây giờ chúng †a cũng đã là đồng minh”.
Diệp Quân không nói gì.
Nhưng Toại Cổ Kim cũng không nói gì.
Cứ thế hai người im lặng hồi lâu, Diệp Quân đột nhiên mỉm cười nói: “Toại cô nương, ta chợt nhớ ra mình còn có một thần vật khác, muốn cô Toại giúp ta nhìn xem”.
Nói rồi hản đưa kiếm Thanh Huyên cho Toại Cổ Kim.
Toại Cổ Kim nhận lấy kiếm Thanh Huyên, sau khi xem xét một hồi, cô ta đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân rồi nói:
“Diệp công tử, ta không nhìn thanh kiếm này nữa, nếu sau này ập công tử có tiện, không biết có thể hỏi cô cô của ngươi Vài câu thay ta không, chỉ cần một là đủ”.
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nếu cô ta tự mình hỏi, hän sẽ không đồng ý chuyện này, vì hắn không thể quyết định chuyện gì thay cô cô, nhưng nếu hẳn tự hỏi, vậy thì chuyện này khá dễ giải quyết.
Mình hỏi cô cô một vấn đề cũng là chuyện rất bình thường.
Diệp Quân nhìn Toại Cổ Kim, bây giờ hän đã đồng ý điều kiện của đối phương, giờ đến lượt Toại Cổ Kim đưa ra lợi ích tương ứng rồi.
Toại Cổ Kim khẽ gật đầu: “Ta từng đọc Quan Huyên Pháp của Diệp công tử, không thể nói là biết hết toàn bộ vài suy. nghĩ của Diệp công tử.
Nhưng có lễ ta cũng biết một phần, một trong những vấn đề lớn nhất trong trật tự này của Diệp công tử là cực kỳ không thân thiện với những thế lực hàng đầu đó, có thể nói điều này đang gây tổn hại đến lợi ích của họ. Thế nên, bất cứ nơi nào. Diệp công tử đến đều sẽ bị các thế lực đỉnh cấp này ghét bỏ, họ sẽ chống lại ngươi, giống như ở Cựu Thổ hiện giờ, ba nên văn minh lớn sẽ không thể dung thứ cho ngươi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Muốn thiết lập trật tự mới thì phải lật đổ trật tự cũ”.
Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Nhưng Diệp công tử, ngươi phải hiểu đợi sau khi trật tự của ngươi được thiết lập, các tông môn và thế gia bên dưới đó sẽ được thăng cấp, cuối cùng họ sẽ trở thành một cấp bậc quyền quý mới, nói cách khác, một số cấp bậc sẽ tồn tại mãi mãi, ngươi không thể bị tiêu diệt”.
Nói đến đây, cô ta dừng lại, sau đó nói: “Tha cho ta nói thẳng, Diệp công tử, nhà họ Diệp của ngươi có thể là cấp bậc quyền quý lớn nhất đó, những người ở cấp thứ hai là những người có quan hệ ở bên cạnh ngươi, chẳng hạn như gia tộc nhà vợ ngươi, gia tộc bạn bè của ngươi, những người ở cấp thứ ba là gia tộc thân thích của gia tộc bên vợ và bạn bè của ngươi”.
Nói rồi cô ta khế läc đầu: “Một người đắc đạo thì cả nhà thăng thiên? Có quan hệ đấy, đều có thể thăng thiên”.
Diệp Quân trâm lặng.
Toại Cổ Kim nói tiếp: “Diệp công tử, ngươi có thể tự kỷ luật, thực sự nghĩ cho tất cả chúng sinh trên thế giới, nhưng ngươi có thể đảm bảo những người xung quanh ngươi cũng nghĩ như vậy không?”
Cô ta thở dài: “Diệp công tử, ngươi có thể kỷ luật bản thân là vì trong nhà có mấy người bất khả chiến bại chống đỡ, quyền thế và tiền bạc không có sức hấp dẫn với ngươi, nhưng không phải ai cũng có lai lịch giống ngươi, thế nên sau khi trật tự của ngươi thật sự được thiết lập, sẽ không bao lâu nữa, trong trật tự của ngươi sẽ xuất hiện một số lượng lớn các gia thế và tông môn đỉnh cấp, họ là quyền quỳ mới, lúc đó...”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Có Quan Huyền Pháp”. Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân: “Ngươi đúng là một đứa trẻ ngây thơ”.
Diệp Quân: “...”
Toại Cổ Kim läc đầu: “Với những quyền quý đó, luật pháp là gì chứ? Chỉ để nghịch đùa thôi”.
Diệp Quân muốn nói gì đó, Toại Cổ Kim lại nói: “Hơn nữa còn có thể muốn chơi kiểu gì cũng được, lúc chúng cần thì luật là chính nghĩa, lúc bọn họ không cần thì luật là trò đùa. Nói một cách đơn giản, nếu không có cơ chế giám sát mạnh, họ có thể coi thường mọi thứ”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!