Toại Cổ Kim nói: "Đúng là cô ta bị chúng ta đẩy ra làm, mục đích là để cân bằng, cũng không có thực quyền chân chính, nhưng bây giờ xem ra cô ta đã thoát khỏi sự kiểm soát của chúng ta".
Nói đến đây, đáy mắt cô ta ánh lên một tia phức tạp. Diệp Quân vội hỏi: "Chỉnh lại cô ta?"
Toại Cổ Kim nhìn về phía Diệp Quân: "Đầu tiên là phải bãi nhiệm cô ta, nhưng ngươi có biết muốn bãi nhiệm cô ta có bao nhiêu khó khăn không?"
Diệp Quân cau mày.
Toại Cổ Kim tiếp tục nói: "Phải ba nền văn minh cùng bỏ phiếu đồng ý mới có thể bãi nhiệm được cô ta, nhưng vấn đề là cô ta không phạm sai lầm gì cả, sao có thể bãi nhiệm? Dù sao giết ngươi là việc mà cả ba nền văn minh chúng ta đều đồng quyết định, cô ta chỉ văn theo sự sắp xếp của chúng ta. Còn nữa, cô ta đã bị đánh nát một phân thân vì Cựu Thổ, thực lực cũng bị trọng thương, trong tình huống này, đừng nói là hai nền văn minh khác, cho dù là văn minh Toại Minh của chúng ta cũng sẽ không nhằm vào cô ta. Hiện tại ta cũng không thể đề xuất ý kiến này, nếu ta dám đề xuất bãi nhiệm cô ta thì sẽ biến thành kẻ phản bội của nền văn minh Toại Minh".
Sắc mặt Diệp Quân trầm lại, chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.
Toại Cổ Kim nhẹ giọng nói: "Nếu để cho toàn bộ người Cựu Thổ thấy được thực lực của phụ thân ngươi thì có lẽ họ sẽ đứng về phía ngươi như ta, nhưng vấn đề là người sống sót còn lại chỉ có ta và cô ta..."
Nói rồi, cô ta khẽ lắc đầu: "Khó".
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim: "Nhưng cô nương có cách để đối phó mà đúng không?"
Toại Cổ Kim nói: "Vu oan".
Diệp Quân ngẩn người, sau đó nói: "Đúng là không phải không thể".
Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Chỉ có làm vậy mới có thể đổi bị động thành chủ động".
Diệp Quân gật đầu: "Được". Toại Cổ Kim nói: "Làm đi". Diệp Quân nói: "Toại cô nương, đắc tội rồi".
Nói rồi, hắn cầm kiếm Thanh Huyên đâm mạnh vào vai trái của Toại Cổ Kim, máu tươi lập tức nhiễm đỏ quần áo cô ta.
Lúc Diệp Quân đang định rút kiếm thì Toại Cổ Kim lại nói: "Chưa đủ".
Diệp Quân do dự một lúc, sau đó lại hơi dùng sức đâm kiếm tới, thân thể Toại Cổ Kim lập tức nứt ra.
Toại Cổ Kim xòe tay, một quyền sách rơi trước mặt Diệp Quân: "Khoảng thời gian này ngươi có thể đến nơi đây, chờ tin tức của ta".
Diệp Quân gật đầu: "Được".
Nói rồi, hắn rút kiếm Thanh Huyên ra, một luồng máu tươi chảy xuống.
Toại Cổ Kim không nói gì, xoay người rời đi.
Tiểu Tháp hơi nghi hoặc một chút: "Nhóc con, các ngươi bày kế gì vậy?"
Diệp Quân khẽ nói: "Sau khi cô gái áo đỏ kia trở về rồi thông báo Toại cô nương và ta liên thủ thì khi đó Toại cô nương sẽ rơi vào thế rất bị động, vậy nên chúng ta quyết định phản công trước, để Toại cô nương trở về nói cho ba nền văn minh kia rằng Thương Hồng Y cùng phe với ta... Một đạo lý rất đơn giản thôi, chúng ta cứ nói xấu cô ta trước, sau đó để cô ta phải giãy dụa chứng minh cô ta không liên quan gì đến ta, vậy thì mới có thể đổi bị động thành chủ động..."
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: "Tự dưng ta không phân biệt được ai mới là nhân vật phản diện".
Diệp Quân: "..."
Tiểu Hồn cười đùa nói: "Ta cảm thấy cũng được mà, hai chữ chính tà vốn đã khó phân, theo ta thì chỉ cần không thẹn với lương tâm thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng được. Nếu không đợi đến khi đối phương ra tay trước rồi chúng ta rơi xuống thế bị động thì lúc đó mới khó nhẳằn'.
Tiểu Tháp nói: "Tiểu Hồn nói có lý, ta chỉ thấy hơi cảm khái thôi”.
Diệp Quân cười nói: "Tháp gia cảm khái cái gì?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!