Diệp Quân nhìn xuống Thương Hồng Y: “Nếu ta tha mạng cho cô, cô có tiếp tục gây chuyện với ta nữa không?”
Thương Hồng Y cả đời bướng bỉnh, sao có thể nhượng bộ được? Cô ta không chút do dự nói: “Có!”
Diệp Quân bỗng đâm một kiếm vào giữa chân mày cô ta.
Oanht Kiếm Thanh Huyên điên cuồng cắn nuốt linh hồn.
Thương Hồng Y trợn tròn mắt muốn phản kháng, nhưng hoàn toàn không thể phản kháng được, vì sức mạnh của người phụ nữ váy trắng vẫn chưa rút đi, vì thế cô ta chỉ có thể cảm nhận kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân điên cuồng nuốt chứng linh hồn của cô ta.
Toại Cổ Kim ở cách đó không xa vội nói: “Khi nấy ngươi đã nói với cha ngươi là không giết cô ta, để mạng cho cô ta à”
Diệp Quân quay đầu nhìn thoáng qua Toại Cổ Kim: “Ta đùa với cha ta thôi!”
Tiểu Tháp: “...”
Toại Cổ Kim ngây người, rõ ràng không ngờ Diệp Quân sẽ nói câu này, cô ta vội nhìn về phía Thương Hồng Y: “Mau nhượng bộ đi”.
Bây giờ nhượng bộ vẫn còn chút cơ hội sống.
Thương Hồng Y nhìn chằm chằm Diệp Quân, không hề có ý nhượng bộ.
Thấy cảnh này, Toại Cổ Kim nhất thời nhíu mày, mà khi cô ta muốn nói tiếp, dường như nghĩ đến điều gì, cô ta nhất thời kinh ngãi: “Ngươi... đúng là thủ đoạn”.
Mà lúc này, Diệp Quân cũng nhận ra có gì đó không đúng, hắn nhìn chằm chằm Thương Hồng Y, mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên rung mạnh, trong nháy mắt, thần hồn của Thương Hồng Y đã bị hấp thu sạch sẽ, nhưng hắn chợt cau mày.
Không đúng!
Linh hồn này không nguyên vẹn!
Diệp Quân sa sầm mặt: “Cha... cha lại gài bây con!”
Mẹ kiếp!
Người này hoàn toàn không phải bản thể, rõ ràng cha biết nhưng cha lại không nói với hắn. Nếu cha nói, chắc chắn hắn sẽ không dám làm như thế, khi nấy cha cược với hắn là phải sống mười năm, mà người phụ nữ này đáng sợ như thế, nếu có thể giết chết bản thể đương nhiên là một chuyện tốt, nhưng nếu không thể giết được bản thể thì chẳng phải là phiền phức lớn à?
Diệp Quân chỉ muốn tát mình một bạt tai!
Mẹ kiếp!
Hắn lại chơi ngu rồi.
Hơn nữa người phụ nữ kia còn biết hắn đã cược với cha...
Chết tiệt!
Diệp Quân bắt đầu thấy sầu lo.
Tiểu Tháp chợt cất lời: “Ta đã nói với ngươi là đừng đọ chiêu với cha ngươi rồi, ngươi cứ không nghe, cha ngươi sống nhiều năm như thế cũng chỉ thua mỗi ông nội ngươi thôi, đương nhiên chủ yếu là do không thắng được.."
Diệp Quân: “...”
Tiểu Tháp nói: “Không ngờ người phụ nữ kia vẫn còn có chiêu này”.
Diệp Quân lắc đầu: “Không phải cô ta có chiêu, mà là rất nhiều chiêu”.
Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Nói vậy là có ý gì?”
Trong mắt Diệp Quân loé lên ánh sáng phức tạp: “Khi nãy cô ta bỗng dưng ra tay với cô cô không phải là cô ta ngu, mà là cô ta đang thử thăm dò, cô ta muốn dò xét thực lực của cô cô... Rõ ràng là người phụ nữ này vẫn muốn gây chuyện, mẹ kiếp, ta đúng là ngu xuẩn!”
Không thể không nói người phụ nữ đó diễn giỏi thật.
Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở cách đó không xa, chỉ số thông minh của người phụ nữ kia không thua kém gì người phụ nữ này, chỉ có điều người phụ nữ kia diễn quá giỏi, khiến người ta cảm thấy cô ta ngu xuẩn, hơn nữa trực giác còn cho hắn biết là e rằng chuyện này không đơn giản như thế.
Mục đích thật sự của người phụ nữ kia chỉ như thế thôi sao?
Hơn nữa, cô ta bỗng đến Cựu Thổ mang thuyền Bỉ Ngạn và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi... thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hắn mơ hồ cảm nhận được e rằng sau chuyện này vẫn còn có một cái bẫy.
Đặc biệt là tên khốn chủ nhân bút Đại Đạo!
Tiểu Tháp chợt nói: “Loài người các ngươi đúng là phức tạp, làm gì cũng mưu mô, không thú vị chút nào, không giống ta và Tiểu Hồn, chúng ta vẫn ngây thơ hơn...”
Tiểu Hồn nói: “Tháp gia, xin đừng dùng chúng ta”.
Tiểu Tháp: “...”
Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim một lần nữa, lúc này cô ta cũng đang nhìn hắn.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Toại cô nương, †a nghĩ chắc cô có rất nhiều nghi vấn, vừa khéo ta cũng thế, chúng ta tán gẫu một lát đi”.