Người đàn ông áo trắng bỗng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn, hắn liếc một vòng Cựu Thổ rồi cười, sau đó quay đầu nhìn Toại Cổ Kim ở cách đó không xa: "Cựu Thổ còn vài cái đại sát khí đang chờ phát động tấn công đúng không, cô muốn hiệu triệu nó à”.
Toại Cổ Kim nhìn chăm chằm người đàn ông áo trắng: "Cựu Thổ ta không phải đối thủ của các hạ".
Đến giờ phút này, cô ta mới hiểu được, cô ta đã tính được tất cả, cũng không hề khinh địch, nhưng cô ta lại không tính ra được thực lực của người đứng sau Diệp Quân.
Mà đứng trước thực lực tuyệt đối, mưu tính gì cũng chỉ là phù du thôi.
Ván cờ này ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã thua rồi.
Chỉ có duy nhất để thay đổi cục diện, đó là giao thiệp với Diệp Quân, liên thủ với hắn...
Nhưng lúc này mà phải cúi mình thỏa hiệp thì sao cô ta có thể cam tâm cho được? Không chỉ cô ta mà toàn bộ nền văn minh Toại Minh cùng toàn bộ Cựu Thổ đều không cam lòng.
Bởi vì cho tới bây giờ văn minh Cựu Thổ luôn là người đứng đầu!
Người đàn ông áo trắng mỉm cười, quay sang nhìn Diệp Quân vẫn đang ôm mông: "Nào, cha còn chúng ta nói chuyện chút nhé?"
Diệp Quân lập tức đề phòng.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Sao con lại đánh nhau với văn minh Cựu Thổ?"
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Thương Hồng Y: "Do cô ta".
Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Sau này con đã làm rất tốt, biết được yếu thế, biết cách âm thầm phát triển, nhưng con có từng nghĩ đến một vấn đề chưa, rằng thế giới này không phải chỉ có mỗi con là người thông minh?”
Diệp Quân im lặng, lần này hắn đúng là đã đánh giá quá thấp văn minh Cựu Thổ, nếu không có cha, e là lần này hắn chỉ có đường chết.
Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Biết vấn đề ở chỗ nào không?”
Diệp Quân gật gật đầu: "Biết ạ'. Người đàn ông nói: "Nói thử ta nghe".
Diệp Quân trầm giọng đáp: "Lúc con biết cô gái váy đỏ kia đến từ Cựu Thổ thì phải nên che giấu Tiểu Tháp và kiếm của mình, cũng nên che giấu luôn Trật Tự Đạo của bản thân. Lúc đó con không đủ cẩn thận, lại tự tin quá mức, sớm bại lộ dã tâm cùng thần vật trên người mình... Nhưng con lại không có thực lực tương xứng".
Người đàn ông áo trắng khẽ gật đầu: "Còn gì nữa không?”
Diệp Quân nói:"Đây là lần đầu con khinh địch, không đủ cẩn thận, mà con còn phạm sai tiếp thêm lần nữa, lần thứ hai là lúc cô gái này rời đi, con đã ngây thơ nghĩ rằng cô ta chỉ là tự đại, không có đầu óc, vậy nên không để trong lòng..."
Nói đến đây, hắn khế thở dài: "Nếu ban đầu con cẩn thận một chút thôi thì đã không bị bọn họ nhắm vào như thế này".
Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: "Cha không có ý gì, chỉ muốn nói cho con biết con đã chọn đi con đường này thì không dễ đâu, bởi vậy mỗi bước đi của con đều phải thật cẩn thận..."
Nói rồi, ông ấy ngẩng đầu nhìn vào sâu trong vũ trụ, khẽ nói: "Những năm gần đây ta với cô cô của con đi dạo. rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều nên văn minh vũ trụ, có vài vũ trụ bị tiêu diệt vì những nhân tố bất khả kháng, mà cũng có vài vũ trụ bị diệt là bởi vì họ kiêu ngạo, cho rằng mình là vô địch, thế là bắt đầu tìm đường chết..."
Diệp Quân vội hỏi: "Cha, cha dẫn con đi xem được không? Con cũng muốn nhìn ngắm thế giới này".
Người đàn ông áo trắng gật đầu: "Được chứ”.
Diệp Quân lập tức vui vẻ, người đàn ông áo trắng lại nói: "Đợi lúc nào con có thể đỡ được một chiêu kiếm của cha thì cha dẫn con đi".
Diệp Quân tròn mắt nhìn ông ấy: "Con tìm người đánh thay được không?”
Người đàn ông bình tĩnh trả lời: "Được, nhưng tự gánh lấy hậu quả".
Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.
Người đàn ông áo trắng đi tới cạnh Diệp Quân, ông ấy xoe nhẹ đầu Diệp Quân rồi cười nói: "Thật ra bây giờ con đã rất ưu tú rồi, còn giỏi hơn cha năm đó nữa".
Diệp Quân nở nụ cười. Rất vui vẻ!
Những năm gần đây hắn cố gắng như vậy ngoại trừ vì lí tưởng của bản thân ra, chẳng phải là vì muốn chứng minh bản thân với các đời ông cha sao? Hắn muốn được bọn họ công nhận!
Người đàn ông áo trắng lại nói: 'Cha nói với con những điều này không phải vì con chưa làm đủ tốt, mà bởi vì con đã làm rất tốt, cũng vì đã làm tốt rồi nên cha mới có thể nghiêm khắc với con. Vốn dĩ con đã thể hiện được tất cả khả năng của mình rồi, nhưng cha hi vọng con có thể làm tốt hơn nữa... Thậm chí là hi vọng sau này con vượt qua cả cha, vượt qua cô cô con..."
Diệp Quân đột nhiên kéo lấy cánh tay người đàn ông, hỏi nhỏ: "Cha, thực lực bây giờ của cô cô mạnh thế nào?"
Người đàn ông áo trắng cười ha ha, gõ đầu Diệp Quân một cái: "Con muốn biết thực lực của cha mạnh như thế nào chứ gì?"
Bị nhìn thấu suy nghĩ, mặt của Diệp Quân đỏ lựng, đúng là hắn muốn biết thật, nếu cha biết giới hạn của cô cô váy trắng ở đâu thì có nghĩa là cha cùng cấp bậc với cô cô, nếu như không biết thì nghĩa là vẫn có sự chênh lệch.
Không ngờ lại bị nhìn thấu.
Không hổ là cha của mình, cũng thông minh y như mình.
Người đàn ông áo trắng lắc đầu cười: "Tiểu tử xảo quyệt".
Nói rồi, ông ấy quay đầu nhìn cô gái váy đỏ ở cách đó không xa: "Người này, con muốn giết hay giữ lại?"
Diệp Quân không nói gì.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!