Trong một căn nhà đổ nát ở ngoại ô.
Có một ông lão đứng trong sân vung nắm đấm, trong lúc vung quyền, không gian thi thoảng sẽ dao động. Người này là cha của Cố Trần.
Ông lão luyện tập một lúc, sau đó cười nói: “Quan Huyên Pháp này hay thật đấy, hiện tại ta có thể xem là cảnh giới Tông Sư rồi, với cảnh giới của ta bây giờ hoàn toàn có thể tìm một công việc không tệ”.
Người phụ nữ đang rửa rau ở cách đó không xa không nói gì, chỉ cười rất tươi, bây giờ Cố Trần đã không còn cờ bạc nữa, chẳng những thế còn gia nhập thư viện Quan Huyên, sức khoẻ trượng phu cũng ngày càng tốt hơn. Bây giờ bà ta chỉ cảm thấy bây giờ chết cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa.
“Cha, mẹ!”
Lúc này, Cố Trần bỗng dưng chạy vào, trong tay gã xách một con gà nướng và một bầu rượu, hưng phấn nói: “Viện trưởng thắng rồi, viện trưởng thắng rồi”.
“Vậy sao?”
Nghe thấy lời của Cố Trần, đôi phu thê cũng hưng phấn vô cùng, bọn họ biết khi nãy Thập Hoang bị tấn công, viện trưởng xuất hiện ngăn cản, vì bọn họ cũng có dâng hiến chút sức mạnh tín ngưỡng nhỏ nhoi của mình.
Người phụ nữ cười khẽ, ngày tận thế cách bà ta quá xa, dù sao có viện trưởng gánh nên vấn đề cũng không quá lớn.
Còn ông lão thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta biết chuyện khi nãy nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần sơ suất, e rằng bọn họ đều sẽ phải chết.
Cổ Trần đặt gà nướng và rượu xuống bàn trong sân, sau đó hưng phấn nói: “Viện trưởng ngầu lắm, cha, mẹ, hai người có biết Đại Đế không? Chậc chậc, Đại Đế thậm chí còn không có khả năng đánh trả trước viện trưởng...”
Người phụ nữ ở bên cạnh bỗng nói: “Trần Nhi, Đại Đế này mạnh lắm à?”
Cổ Trần nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên, đó là cảnh giới mạnh nhất của Thập Hoang chúng ta, mục tiêu của con là trở thành một Đại Đế...”
Người phụ nữ nhất thời hơi tò mò: “Nếu con trở thành Đại Đế thì mỗi tháng sẽ có bao nhiêu bổng lộc?”
Nét mặt hai cha con trở nên cứng đờ.
Thấy nét mặt của hai cha con, người phụ nữ biết có lẽ mình lại làm trò cười, bà ta cười ngượng ngùng, sau đó nói: “Đại Đế cũng phải ăn mà”.
Cố Trần cười nói: “Mẹ, nếu nhi tử của mẹ trở thành Đại Đế thì tiền thật sự chỉ là vật ngoài thân với chúng ta mà thôi”.
Người phụ nữ trừng mắt nhìn Cố Trần: “Nhảm nhí, con không biết bây giờ cưới một cô vợ phải mất bao nhiêu tiền à, Lý Việt ở cạnh nhà chúng ta kìa, nhi tử ông ta thích một cô nương, con có biết sính lễ là bao nhiêu không? Một nghìn Tiên Tỉnh đó! Không chỉ thế còn yêu cầu một căn nhà ở trong thành... Trời ạ, bây giờ căn nhà tệ nhất ở trong thành cũng có giá hai trăm mấy nghìn Tiên Tinh rồi”.
Nói xong, bà ta khế thở dài: “Tính tới tính lui bổng lộc một tháng của cha con cũng chỉ có bốn mươi năm mươi viên, trừ đi chỉ tiêu, dù cha con làm trâu làm ngựa cũng phải mất mấy chục năm mới mua được một căn, sao bây giờ thành thân còn phải có nhà nữa thế”.
Cố Trần vội vàng an ủi: “Mẹ đừng lo những việc này, bây giờ nhi tử của mẹ đã gia nhập thư viện Quan Huyên rồi”.
Người phụ nữ liếc Cố Trần, ngắt lời gã: “Dù bây giờ con đã gia nhập thư viện Quan Huyền, nhưng tiếng tăm của con không được tốt, mẹ tìm người mai mối, người ta vừa nghe thấy tên con đã nói là thiếu niên cược trứng đó à! Nó đã cược được trứng rồng chưa?”