Sau khi Diệp Quân đi tới cấm địa Cổ Hoang, hắn dựa vào trí nhớ của mình để đi đến trước một mảnh sa mạc hoang vu.
Trước mắt là một sa mạc bát ngát vô tận, bụi vàng bay tứ tung, che phủ cả đất trời.
Lúc này đang có không ít người tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều nhìn vào nơi sâu nhất trong sa mạc.
Diệp Quân đi vào sâu trong sa mạc, đúng lúc này có một thanh niên đột nhiên nói: "Vị huynh đệ này, ngươi cứ đi thẳng vào vậy à?"
Diệp Quân quay đầu nhìn thì thấy người nói chuyện với hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang mặc một bộ cẩm bào, trông rất xa hoa phú quý.
Diệp Quân gật gật đầu: "Ừ".
Thanh niên cười nói: "Lần đầu tiên ngươi tới đây à?"
Diệp Quân đáp: "Đúng vậy".
Thiếu niên quay đầu nhìn vào sa mạc sâu hút, sau đó nói: "Bây giờ ngươi không thể vào đó, lúc này mà vào thì chính là chịu chết, ngươi nhìn xung quanh đi, mọi người đều đang chờ. ở ngoài".
Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Là sao?"
Thiếu niên quay đầu quan sát Diệp Quân một chút, sau đó nói: "Huynh đài này, ngươi cũng tới đây vì kho báu của nước Thiên Lan cổ?"
Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Nước Thiên Lan cổ?”
Vẻ mặt thiếu niên lập tức trở nên cổ quái: "Vậy... ngươi tới đây làm gì?"
Diệp Quân nói: "Chỉ tới xem thôi”. Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ, gã lại quan sát Diệp Quân một lần nữa, sau đó nói: "Chúng ta đến là vì kho báu của nước Thiên Lan cổ, huynh đài có biết nước Thiên Lan cổ?”
Diệp Quân lắc đầu, thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.
Diệp Quân nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây, thấy mọi người tụ tập lại nên có chút tò mò, không biết huynh đài có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!